
biến mất đều rất nhanh.
“Bọn anh có nhiều việc cần giúp lắm, khi nào rảnh cứ đến đây nhé! Còn chuyện nhảy, khi nào em thích anh sẽ dạy cho em, không công!”
.
.
.
Vậy là công việc làm thêm của tôi bắt đầu một cách đầy phi lí như thế. Gọi là công việc làm thêm, nhưng tôi lại chẳng nhận một đồng lương nào từ phía nhóm nhảy của anh Khánh cả. Không phải là do các anh ấy không trả cho tôi tiền, mà là tự bản thân tôi nhận thấy công việc mình làm chỉ là những công việc lặt vặt, hơn nữa, mục đích ban đầu của tôi rõ ràng là không trong sáng chút nào, vậy nên tôi chẳng dám lấy tiền mà anh Khánh đưa cho tôi. Nhưng anh Khánh, và cả anh Dương nữa, đều nghĩ rằng do tôi ngại không nhận tiền, nên không dám đưa tiền cho tôi nữa, mà hai người đó, ngày nào cũng mua những thứ đồ lặt vặt cho tôi. Anh Dương thì hay mua đồ ăn, còn anh Khánh thì hay mua cho tôi những thứ đồ vụn vặt của đám con gái. Những thứ đó đều nhỏ bé nên rất khó từ chối, và sự thật, tôi chẳng muốn từ chối chút nào. Tôi thật kì lạ khi mình cảm thấy vui vui, mỗi khi mấy chị Dancers trong nhóm than thở ghen tỵ.
Đó là những ngày đầu thôi, chứ bây giờ do công việc quá nhiều, nên các chị ấy cũng chẳng có thời gian để chấp nhặt với tôi nữa. Cuối tháng này, tức là khoảng hai tuần nữa thôi, S.I.U – nhóm nhảy K-pop với nhóm trưởng là anh Khánh sẽ có màn biểu diễn đầu tiên trong một buổi offline lớn. Khỏi phải nói thì tôi cũng biết buổi biểu diễn này quan trọng với mọi người đến thế nào khi nhìn mọi người tập luyện tranh thủ mọi lúc mọi nơi. Những lúc như thế này, người tôi thương nhất là Kim, nó học cùng lớp với tôi, nghĩa là đang ở trong những ngày tháng cuối cùng của thời học sinh, trước mặt là hai kì thi lớn. Vậy mà ngày nào cũng như ngày nào, nó “vật lộn” với chín tiết ở trường, rồi lại phóng xe tới phòng tập để tập với mọi người. Bản thân tôi cũng mệt lắm, nhưng nhìn nó nỗ lực, nhìn mọi người vất vả, tôi lại chẳng dám ngơ, vậy là lại cùng Kim lên phòng tập. Trong lúc mọi người tập luyện thì tôi học bài, ai cần gì thì tôi sẽ ở ngay đó để giúp. Chỉ có vậy thôi mà mọi người cứ tìm cách “đuổi” khéo tôi về, nói rằng không cần giúp đỡ, chứ thực chất là lo sợ bài vở của tôi bị ảnh hưởng.
Ừ, nếu không muốn bị ảnh hưởng, thì có lẽ tôi không nên tham gia ngay từ đầu. Vì giờ đây, có vẻ như tôi trót yêu cái không khí luyện tập ở ngôi nhà cổ cuối đường Nguyễn Du này rồi. Tôi không biết phải nói như thế nào, nhưng mỗi khi nhìn mọi người tập nhảy, nhìn thấy mọi người đùa vui với nhau,… là tôi cũng cảm thấy vui lây, như thể mình cũng là một phần trong đấy.
“Được rồi! Tạm nghỉ một chút đi!”
Tôi lập tức dừng bút khi nghe thấy tiếng của anh Khánh vang lên, sau đó là ba tiếng vỗ tay ra hiệu cho mọi người thôi tập. Tôi đứng phắt dậy, chạy tới cây nước, rót nước rồi nhanh chóng bê tới cho mọi người. Anh Khánh là người đầu tiên lấy một cốc nước trên khay, rồi uống một hơi hết sạch. Khi nhìn thấy những giọt mồ hôi nhễ nhại trên mặt và cổ anh, tôi cũng không thấy hành động đó có gì là lạ.
“Của anh đâu?”
Anh Dương bước tới, những bước chân của anh dù sải bước thật dài nhưng vẫn không giấu được sự mệt mỏi trong đấy. Tôi đưa cho anh một cốc nước, rồi đứng yên nhìn anh uống hết cốc nước đó. Thật là, cái người đâu mà ngay đến cả lúc mồ hôi nhễ nhại mà trông vẫn đẹp trai đến như thế? Xin thưa với các bạn, cho đến lúc này, tim tôi vẫn liên tục trễ nhịp, mỗi khi tôi vô tình thừa nhận rằng: anh Dương thật sự quá đẹp trai. Không ổn, không ổn tí nào!
“Hôm nay các anh tập tới mấy giờ thế?”
“Ừm! Chắc khoảng một tiếng nữa thôi!”
Anh Khánh trả lời, trong khi đặt lại cốc nước xuống khay. Anh Khánh luôn là người chính xác về thời gian, anh ấy nói khoảng một tiếng nữa, thì chắc hẳn là như thế. Nghe vậy, tôi cũng chỉ cười như thể ghi nhận câu trả lời.
Anh Dương đưa mắt nhìn đống sách vở đang vứt một xó của tôi rồi hỏi:
“Sao? Em có việc gì hả?”
“Dạ không! Anh biết em chỉ hỏi thế thôi mà!”
Tôi trả lời lại. Việc hỏi thời gian luyện tập của cả nhóm là câu hỏi mà ngày nào tôi cũng hỏi, như một thói quen, nhưng cũng chẳng để làm gì. Và dường như ngày nào anh Dương cũng hỏi lại tôi bằng câu hỏi như thế kia. Đúng là khó hiểu! Cứ làm như tôi ngồi không sinh nhàm chán ấy.
“Đại ca ơi hôm nay nghỉ sớm đi! Mai em kiểm tra hóa một tiết nè!”
Kim than thở, trong khi hai tay nó đang liên tục bóp vai cho anh Khánh. Nhìn điệu bộ của cô nàng rõ ràng là đang làm nũng mà. Anh Khánh quay qua nhìn Kim, khẽ lườm một cái, như thể yêu cầu cô nàng bỏ tay ra khỏi người mình. Đoạn, anh hỏi tôi:
“Mai kiểm tra hả?”
“Vâng! Hóa, sinh, văn, lý!”
“Vậy mai các chị kiểm tra nguyên ngày hả?”
Hoàng – cậu con trai kém tôi một tuổi, có gương mặt non choẹt mà giờ tôi đã biết tên, khẽ kêu lên. Tôi không trả lời, chỉ nhìn Hoàng rồi cười. Hoàng vốn dĩ là một người rất khó nắm bắt. Thằng bé luôn luôn … hớn hở và nhăn nhở trong mọi tình huống, nhưng chỉ trước mặt những người mà nó quen. Còn khi ra đường, Hoàng luôn tỏ ra mình là … một ngôi sao vậy, khi mà cằm của nó luôn trong trạng thái vuông góc với mặt đường.
“Thôi hai đứa về t