XtGem Forum catalog
Tìm Anh Trong Giấc Mơ Dang Dở

Tìm Anh Trong Giấc Mơ Dang Dở

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 329893

Bình chọn: 7.5.00/10/989 lượt.

u cảm của anh ta khiến tôi thấy có chút sợ. Nhưng Kim thì có vẻ không sợ sệt gì, cô nàng tiếp tục nhăn nhở:

“Em ngủ quên!”

“Ai đây? Ai đây?”

Vừa nhìn thấy tôi, một cậu nhóc có lẽ kém tôi một, hai tuổi, gương mặt non choẹt, nhanh nhẩu hỏi. Và câu hỏi của cậu ta, khiến cả phòng tập quay ra nhìn tôi chằm chằm như thể một sinh vật lạ. Phải rồi, ở đây thì tôi đúng là sinh vật lạ!

“Đây là Linh, bạn tui! Nó đến để xin học nhảy!”

Tôi trợn tròn mắt nhìn Kim, và khi đó trong đầu tôi chỉ độc có ý nghĩ là nhảy tới cắn xé nó cho tới khi nó… khóc thì thôi. Trời đất ạ! Nó nghĩ gì mà có thể nói ra câu đấy cơ chứ? Nhảy? Một đứa con gái “yểu điệu thục nữ”, tóc dài thướt tha, và vô cùng hậu đậu như tôi, ăn mặc hầm hố hoặc sexy để nhảy, thì sẽ ra cái trò cười gì đây?

Tôi bối rối chữa lại, sau khi lườm Kim một cái sắc lém, nhưng kín đáo.

“Ơ! Kim nó… đùa thôi ạ! Chứ em…”

“Ầy! Đừng ngại! Bọn anh sẽ dạy em mà!”

Tôi không biết trong Harry Potter, Bùa Choáng có tác dụng đáng sợ đến dường nào. Nhưng mà ngay giờ phút đó, khi giọng nói trầm ấm đó cất lên, tôi có cảm giác như bị một kẻ độc ác nào đó cho mình dính Bùa Choáng. Là anh ta, là cái người mà tôi chẳng biết họ cũng chẳng rõ tên, chẳng rõ nguồn gốc cũng như xuất xứ, nhưng lại bỏ nguyên cả một buổi sáng để miệt mài…ngắm nghía. Và tôi cũng chẳng rõ sau này, khi tôi có cơ hội gặp T.O.P, Dong Hae, Thunder hay Min Ho, tôi sẽ cảm thấy như thế nào, nhưng vào giờ phút đó, và cho đến bây giờ, người con trai đó vẫn là người con trai đẹp nhất trên đời tôi được “diện kiến”.

Đó là một chàng trai với mái tóc nâu vàng, vóc dáng cao lớn. Anh ta có một gương mặt sáng, chiếc mũi cao thẳng tắp, và đặc biệt là một đôi mắt đen lấp lánh như thể biết nói.

Tôi cứ đứng đơ ra đấy, dẫu biết rằng phải trả lời câu nói đầy thiện chí của anh ta, nhưng thật kì cục khi mà tôi tuyệt nhiên chẳng thể nói lấy một câu nào. Thật sự là vô cùng xấu hổ!

Kim nhìn tôi, có vẻ như nó hiểu tôi đang có suy nghĩ những gì. Kim choàng tay qua khoác vai tôi, miệng thì nhanh nhẩu nói:

“Đây là anh Dương, chậc, Hotboy của tụi này đấy! Nhìn thế đẹp trai thế thôi mà chưa có người yêu đâu”

“Thôi đi! Con bé này!”

Câu nói của Kim bị cắt ngang, bởi cái xoa đầu mang tính “giáo huấn” của Dương và nụ cười bừng sáng của anh. Thôi nào, làm ơn đừng cười nữa đi! Cái tưởng tượng về một đứa con trai đẹp trai mà lạnh lùng, kiêu ngạo của tôi mới mấy phút trước đây thôi đã hoàn toàn biến mất. Và hiện giờ trong đầu tôi, chỉ có độc hình ảnh của người con trai thân thiện và có nụ cười rực rỡ này.

Thôi xong, có lẽ tôi thần tượng cái người con trai tên Dương này mất!

“Em học nhảy thật à?”

Người con trai ngồi ở góc phòng kia lên tiếng. Lạ thật, anh ta chẳng hề nhăn nhó, cũng chẳng hề quát mắng, vậy mà sao lại khiến tôi cảm thấy hơi… sờ sợ nhỉ? Phải chăng (vẫn) là do cái khuôn mặt không có một chút cảm xúc đấy?

“Ơ không ạ! Mặc dù em cũng thích, nhưng nhảy là một việc vượt quá khả năng của em” – Tôi vừa nói vừa chau mày, và cái chau mày của tôi, bỗng dưng lại làm Dương bật cười. Tôi thoáng bối rối vì phản ứng của anh ta, nhưng chợt nhớ ra rằng mình đang nói chuyện với người con trai kia, nên lại tiếp tục – “Nhưng mà nếu mọi người có chuyện gì cần thì cứ gọi em, dù không được tích sự gì nhưng em sẽ cố hết sức giúp đỡ.”

Tôi nhoẻn miệng cười, như thể tự an ủi trước câu nói lộ rõ vẻ vô dụng của mình. Mọi người trong phòng tập đều nhìn tôi chằm chằm, cả Kim nữa, liệu tôi có nói gì sai không nhỉ? Anh Dương bất giác xoa đầu tôi, hệt như cái cách anh vừa làm với Kim khi nãy, đoạn quay ra nói với người con trai có gương mặt vô cảm kia:

“Khánh này! Tao đang cần một người pha café đây. Chẳng phải bây giờ Mai trở thành stylist, không pha café cho tụi mình nữa rồi đấy sao? Không có café buổi sáng tao không chịu được.”

“Phải, phải! Em cũng thèm uống café!”

Kim đột ngột xen vào. Theo như trí nhớ của tôi, thì cả tháng Kim chỉ uống café có một lần, đó là khi cô bạn lớp trường ngồi cạnh Kim pha café cho cô chủ nhiệm nhưng bớt lại pha cho Kim một cốc. Là vì là của … bòn rút, nên mỗi tháng chỉ “rút ruột” được từng đó thôi mà. Nhưng mà Kim cũng không thích uống café cho lắm, bằng chứng là cô bạn luôn nhường lại cho những người ngồi xung quanh mình. Lí do Kim bỗng dưng hào hứng như thế, phải chăng là vì giúp tôi? Không rõ nữa, nhưng với Kim thì có khả năng lắm. Kim luôn là một người nhiệt tình, sẵn sàng vì bạn bè mà.

Anh Khánh nhìn bộ mặt hớn hở của anh Dương và Kim, sau đó nhìn qua phía sau, “chiêm ngưỡng” một loạt gương mặt của các thành viên trong phòng tập rồi mới nhìn tôi. Khi đó, tôi còn mải “vật lộn” với những suy nghĩ về Kim, nên quên không để ý xem thái độ của những người còn lại như thế nào.

Tôi nhìn anh Khánh, lại sợ sệt. Sợ hãi vốn là một trong những tính cách đặc trưng của tôi. Đừng nghĩ rằng tôi dám bước chân vào đây là tôi dũng cảm lắm, tôi giải thích rồi mà, mỗi khi nhìn thấy trai đẹp, bản thân tôi thường không kiềm chế nổi mình.

Anh Khánh cuối cùng cũng lên tiếng, và lần đầu tiên, tôi thấy trên mặt anh là một nụ cười, dù nó xuất hiện và