
yên quay sang giật tay áo tôi, giọng điệu phụng phịu hệt như một đứa trẻ con – “Em ngồi với chị được không?”
“Không được đâu!” – Tôi cố cười để dỗ dành Uyên, chứ thật ra nghe con bé nói như vậy, tôi lại thoáng tủi thân, khi mà bây giờ tôi làm gì có chỗ mà ngồi cơ chứ. Ơ, sao tự dưng tôi lại xấu tính đến vậy nhỉ? – “Em ngồi ngoan ở đây, tí chị cho đi ăn kem nhé!”
“Linh! Em không phải trẻ con!” – Uyên nhăn mặt, bộ mặt trẻ con của nó khiến mọi người đều phải cười ồ lên, kể cả anh Khánh.
“Vậy thì ngoan, ngồi ở đây nhé!”
Tôi ấn Uyên ngồi xuống cạn Tuấn, rồi bắt đâu quay ra tìm chỗ ngồi cho mình. Đập vào mắt tôi lúc này là hình ảnh anh Dương đang ngồi nói chuyện say sưa với cô nàng Hotgirl kia. Tôi dám chắc là từ nãy tới giờ anh không có chịu để ý xem có chuyện gì xảy ra với Uyên và Tuấn đâu mà. Ơ, sao lúc này tôi cảm thấy khó chịu thế nhỉ?
“Linh! Qua đây ngồi đi!”
Anh Khánh lên tiếng gọi tôi, chắc vì anh thấy tôi còn đang loay hoay không biết ngồi đâu. Cầu mong rằng anh không nhìn thấy tôi cứ đứng nhìn anh Dương chằm chằm từ nãy. Tôi cười đáp lại, rồi chạy lại gần anh ngồi. Hic, vậy mà chỗ ngồi của anh lại đối diện với anh Dương cơ chứ. Đúng là ông trời ghét tôi mà!
Tôi bắt đầu quan sát cô nàng Hotgirl kìa. Tôi biết Quỳnh Chi, đơn giản vì cô ấy là một Hotgirl rất nổi tiếng trên mạng. Nhưng nổi tiếng về cái gì thì tôi cũng chịu, cái này có lẽ phải hỏi Hoàng - cái đứa chuyên đi nghiên cứu về gái đẹp mới có thể biết được. Nói chung thì đó là một cô gái rất xinh đẹp, sành điệu và ra dáng tiểu thư nhà giàu. Cô ấy ngồi cạnh anh Dương đúng là… Haizz!
“Linh! Em vẫn nhớ những gì hôm qua anh dạy chứ?”
Anh Khánh đặt cốc cacao xuống bàn rồi hỏi tôi. Tôi quay sang nhìn anh, khẽ nhíu mày, rồi cũng nhận ra rằng anh đang hỏi về vũ đạo của "Nu ABO". Ha ha, thú thật thì tối qua, à đâu, khoảng hai, ba giờ sáng nay, tôi đã bật "Nu ABO" lên và nhảy, tất nhiên volume chỉ vào khoảng 20% mà thôi.
“Dạ có. Em thuộc rồi mà!” – Tôi cười tươi như hoa.
“Có nên kiểm tra ở đây không nhỉ?”
“Dạ?” – Tôi đưa mắt nhìn quanh căn phòng đông người – “Em không đùa đâu đấy!”
“Ừ.” – Anh Khánh cười nhếch miệng. Cái người gì mà cười với không cười trông cũng y như nhau thế không biết nữa – “Mà em định thi trường gì thế?”
“Dạ? – Tôi ngẩn mặt ra nhìn anh – “Em định thi Cao đẳng Du lịch, theo anh thì em có vào được không?”
“Du lịch? Em định làm gì ở đấy?”
“Dạ, đầu bếp. Nhưng mà…”
“_”
“…Em không biết nấu ăn.”
“Khục!”
“Úi, đại ca sao thế?”
Chị Trang quay vội ra, khi thấy anh Khánh ngồi bên cạnh đang…sặc nước. Mọi người trong phòng cũng bị thu hút sự tập trung về phía anh Khánh, khi chứng kiến cái con người thường ngày lạnh băng kia, đang cười điên dại ở góc phòng. Tôi để ý thấy đến bây giờ, anh Dương mới chịu để ý đến sự tồn tại của tôi, hàng lông mày anh thoáng nhăn lại, rồi lại quay đi như không có chuyện gì xảy ra. Tôi cảm thấy khó chịu, nhưng lúc này, cảm giác chính của tôi là xấu hổ, vì anh Khánh đang có biểu hiện bất bình thường sau lời thú nhận của tôi.
“Anh… anh có thôi đi không?”
“Không có gì đâu. Mọi người cứ ăn tiếp đi!” – Anh Khánh xua xua tay khi thấy mọi người đang nhìn mình chằm chằm. Gương mặt anh đỏ lừ vì nín cười – “Khục…khục…”
“Đại ca lạ à nghen! Sao tự nhiên hôm nay cười như bị ma làm thế?” – Hoàng tay mân mê cái dĩa, ngẩng đầu lên nhìn anh Khánh đầy vẻ ngờ vực.
“Linh à! Em làm gì đại ca đấy?” – Lần này lại tới chị Mai.
“Em có làm gì đâu? Mọi người đừng nhìn em nữa mà!”
Tôi cúi gằm mặt xuống sàn nhà, đúng là không ngóc đầu lên nổi mà. Nhìn anh Khánh thường ngày nghiêm túc là như thế, ai biết được rằng khi tôi tiết lộ bí mật của mình ra, anh lại khiến tôi xấu hổ dường này. Tất cả mọi người trong S.I.U đều đáng ghét quá đi!
“Anh đùa thôi. Anh đang học Tài chính – Ngân hàng, mà anh cũng chả biết cái gì về nó cả!”
“_”
“Tóm lại là em thích gì thì học đấy. Chứ như anh học theo yêu cầu của bố anh, xong giờ chán gần chết!”
“Anh Khánh!” – Tôi chưa kịp trả lời anh, thì giọng nói ngọt như đường của cô nàng Hotgirl kia đã xen vào. Thấy vậy, tôi bèn im lặng. Trong khi đó anh Khánh không nói gì, nhưng bộ dạng như thể đợi Quỳnh Chi nói tiếp – “Chụp hộ em với anh Dương kiểu ảnh nha!”
Quỳnh Chi đưa điện thoại cho anh Khánh, rồi quay sang anh Dương cười híp mắt. Sao tôi thấy khó chịu thế này?
Anh Khánh không nói gì, chỉ gật đầu. Tôi vẫn im lặng, quay trở lại mà mân mê cốc cacao của mình. Tuy vậy, tôi vẫn lén đưa mắt nhìn anh Dương, nhưng anh ấy lại không hề để ý đến tôi. Trong mắt anh lúc này chỉ có cô nàng Hotgirl kìa phải không?
Tôi thấy mọi người ồ lên một tiếng, sau đó là giọng nói oang oang của Trâm:
“Chị Chi, không được động vào Hotboy của bọn em đâu nhé!”
Tôi bị tò mò bởi câu nói của Trâm, đến lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn xung quanh. Đối diện tôi là vẻ mặt khá lúng túng của anh Dương đang nhìn mình. Có chuyện gì vậy nhỉ? Không kiềm chế nổi sự tò mò của bản thân, tôi bèn đưa mắt ngó vào điện thoại của Quỳnh Chi, trong lúc anh Khánh trả lại điện thoại cho cô ấy.
Là cô nàng Hotgirl kìa vừa hôn vào má anh Dương!
Tùy