
c chán chê, chúng tôi cuối cùng cũng chọn được địa điểm. Lịch kịch chia nhóm ra mua nước ngọt, ly nhựa, đá và bánh trái, cả bọn nhắm ngọn đồi gần trường mà phóng tới.
Đường lên đồi, cây phi lao phủ mát hai bên,những cơn gió khẽ thổi qua xào xạc. Giai điệu tuyệt vời này hoàn toàn không có ở những thành phố nơi nhà cửa san sát và cao ngút nối liền nhau.
- Nè...!
- Sao cơ? - Tôi không dám quay lại, vẫn nhìn đường đi.
- Nhớ hồi xưa lúc mới lên đây nhỉ?
- À, ừ...lúc đó vui thật!
- Vui thật không đấy?
- Thật chứ có ai nói xạo bao giờ đâu.
Dung ngồi sau tôi, lần này khung cảnh có vẻ nên thơ hơn nên cô nàng khe khẽ hát. Vẫn cái giai điệu quen thuộc của bài Đêm thấy ta là thác đổ. Hình như mỗi khi cạnh tôi, Dung đều thích thú với giai điệuc ủa bài hát này thì phải.
- Vẫn tệ như ngày xưa nhỉ? - Tôi đá chống xe khi đến bãi đá nay tán cây đã mọc che mát một khoảng rộng.
- Xí, vậy mà hồi xưa ai suốt miệng khen hay!
- Lúc đó phải có tí lừa dối chứ! - Tôi cười, và giơ hai tay nhún vai.
Dung chưa kịp nhéo ngang hông tôi như ngày xưa thì bất chợt tin nhắn tới.
“Nè,c ậu phải vào sớm để còn tập trung đội đó”.
“Cảm ơn nhé, tớ biết rồi! ”.
“Khôngc ần cảm ơn, mang quà sinh nhật với quà quê vào cho tớ là được rồi”.
“Hên xui nhé! ”.
Khẽ cười vì cái kiểu nhõng nhẽo đòi quà này chẳng khác gì Dung lúc xưa. Tính ra hai cô nàng này, với người ngoài thì lạnh băng, mà cứ hễ thân thích một xíu thì mới hiểu được. Thỉnh thoảng nhõng nhẽo khiến tôi buồn cười.
- Này, cái gì nhìn tui mà cười!
- Không, nhìn mặt cứ cứng như khúc gỗ thì cười!
- Chứ không phải nhắn tin với em nào ở đại học hả?
- Ghen hả?
- Xí, không thèm!
Dung nhíu mày, giơ cái mũi cao lên, tôi chỉ có nước phì cười mà xoa đầu cô bạn. Lỉnh kỉnh xách đồ lên chỗ tập trung, chúng tôi tổ chức một buổi liên hoan nhỏ. Có điều, khi thằng Vũ và thằng Bình không có mặt, đồng nghĩa với việc chẳng có tiếng sáo hay tiếng đàn. Chúng tôi chỉ đem những câu chuyện trên giảng đường ra mà kể cho nhau nghe.
Đến lượt tôi kể, chưa kịp mở lời, Dung đã chọc ghẹo:
- Nãy Tín mới nhắn tin cho người yêu ở đại học đó!
Bọn bạn nghe tin thì nhảy ngược lên, thằng Kiên điềm tĩnh:
- Có phải con bé hôm tao với thằng Hưởng thấy ở Kí túc xá không? - Nó dựng chuyện.
- Bé nào? - Tôi hỏi lại.
- Bé mặc áo hồng ấy?
- Áo hồng là bữa khác, bữa đó áo xanh! - Tôi khoan thai cắn cái rộp miếng táo giòn,đỉnh đạc giọng.
Nói chung đời sinh viên qua hai tháng cũng chẳng có gì mới mẻ với tôi, cho nên tôi trở thành kẻ có cuộc sống chán nhất. Chủ yếu là những câu chuyện về hành trình cưa cẩm một cô gái nào đó của mấy thằng bạn vẫn là hấp dẫn hơn cả.
Nói chuyện sinh viên chán chê, chúng tôi lại bắt đầu trở về ôn lại chuyện thời còn mài đũng quần trên ghế nhà trường. Những kỉ niệm về những lần giở tài liệu, những lần quậy phá ghi tên lên sổ đầu bài, mà những thằng như chúng tôi luôn dẫn đầu.
- Mà này, sao hai chúng mày..? - Thằng Tuấn Anh chỉ tay về Dung và tôi.
- Saol à sao...?
- Chia tay! - Nó tỉnh bơ như việc mà nó nói tới chẳng khác nào chuyện bình thường cả.
Dung với tôi đồng thời đỏ mặt. Tụi bạn cũng chống cằm, sẵn sàng ngồi nghe lí do. Cả hai đứa tôi nhìn nhau bối rối.
- À, tại hồi đó, Dung xinh quá nên tao cảm thấy theo không nổi nữa! - Tôi đành phải mởlời.
- Thế giờ xấu bớt rồi đó, mày theo lại đi! - Thằng Tuấn Anh lại bắt lý, chẳng hiểu mấy tháng ở trường đại học Luật, nó học được cái gì nữa ngoài cái lý luận bắt bẻ ra.
Lần này Dung phải ra tay chữ cháy cho tôi.
- Lần này tại Dung xấu quá nên không dám nhận lời đó! - Dung phối hợp với tôi cực kì ăn ý.
Bọn bạn chán nản ồ hết cả lên. Còn tôi với Dung lại nhìn nhau. Cả hai đứa tôi đều hiểu, cảm xúc đặc biệt chỉ một lần tồn tại, có thể sau này có thể phát sinh lại cảm xúc đó thì không ai biết, nhưng chắc chắn không phải bây giờ.
Tôi chỉ ở nhà được hai ngày, chủ yếu là ăn ngủ, cà phê, thưởng thức không khí trong lành, và được sống trong sự chăm sóc của gia đình, rồi cũng tất bật xách ba lo vào ngược lại trường. Ngày Mẹ tôi chở ra bến xe, gương mặt bà thoáng buồn. Tôi khẽ nắm tay Mẹ trước lúc lên xe, khoé mắt cay cay. Chuyến xe bắt đầu lăn bánh, những bóng cây đen ngòm hai bên đường dạt dần về sau. Tôi thiếp đi lúc nào không hay, qua giấc ngủ, tôi lại rời xa nơi yên tĩnh yêu thương, đến nơi ồn ào, xô bồ náo nhiệt.
Từ bến xe bus, tôi mệt nhoài vác theo ba- lo và lỉnh kỉnh những quà mà Mẹ tôi bắt phải mang theo. Lết vào kí túc xá, đi một đoạn đường dài nữa về tới phòng, tôi mở cửa phòng đi vào. Hôm nay có mỗi thằngTuấn không có tiết là đang nằm dài, ngủ như mê mệt ở phòng.
- Dậy mày! - Tôi đá đít nó.
- ...!
- Dậy mày, ra ăn sáng với tao! - Tôi gia tăng thêm lực, liên tục đ