Old school Swatch Watches
Tiếng Gọi Trong Mơ

Tiếng Gọi Trong Mơ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323250

Bình chọn: 8.5.00/10/325 lượt.

ng
quýt:

– Dung làm tôi khó nghĩ quá. Lỡ có ai nhìn thấy họ sẽ nghĩ rằng tôi ... Dung.

– Thà anh đánh Dung còn ít đau hơn thế này. – Cô gái vẫn nức nở.

Trường gãi đầu:

– Bộ tôi cư xử tệ lắm hay sao mà Dung lại ví von như vậy?

Dung ngước gương mặt ướt nước mắt lên nhìn Trường, bờ môi thật run:

– Còn tệ hơn cả sự tồi tệ nữa cơ. Thôi Trường về đi, Dung muốn ngồi một mình.

Thấy Dung có ý muốn đuổi, Trường bèn đứng dậy đi ngay dù lẽ ra anh cần phải
nán lại để dỗ dành cô hàng xóm. Nhìn tho bóng Trường khuất hẳn vào dãy
hàng rào dâm bụt, Dung không thể nén được sự bực tức. cô buột miệng:

– Đúng là tên đại ngốc nên mới không tìm thấy “bộ đồ lòng” của mình phanh phui ra trước mắt.

Và còn biết bao lời mắng mỏ không thể thâu tóm được mà Dung dành cho
Trường. Nhưng lúc này chỉ còn có cô nghe vì kẻ gây nên tội đâu xuất hiện diện ở đó. tức mình Dung quảnh cả trái ổi trên tay để trút cơn giận một cách vô ý thức. Nào ngờ:

– Oái ...

tiếng kêu làm Dung hết hồn thay đổi sắc diện, nhóng mắt nhìn lên. Thì ra là con nhỏ cùng xóm
chứ không phải ai khác. Dung nhếp mép:

– Xin lỗi Mai ... ai biểu mày đút đầu vô giữa lúc tao đang muốn liêng quả ổi?

Có bị làm sao không?

Mai bưng mặt tiến gần lại Dung, nói:

– Thấy sao Mai, sao hôm luôn thì có ... mày chơi ác quá. Quả ổi bằng cái
nắm tay mà mày chọi vô mặt tao thì còn gì. Không bể cũng bầm dập tứ
phía:

Thấy Mai muốn ăn vạ, Dung bèn chận đứng liền:

– Ối nhằm nhò gì quả ổi mà mày la lên thảm thiết vậy. tao nhớ có lần mày bị cục đá ném trúng còn không sao.

Dung vội dung hai tay úp lên mặt rồi quay người sang hướng khác. Năn nỉ:

– Thôi bỏ qua rồi tao đến cho mày một bụng ổi. Dẫu có chọi lại tao thì chỗ đau của mày cũng đâu có dịu lại phải không?

Nghe bạn nói thế, Mai phì cười:

– Con quỷ. Chỉ giỏi tài lấp liếm và ăn hiếp bạn, tao tha cho mày bởi vì
thông cảm người ta mới về chứ không phải nể mặt đâu nghe. Sao? Gặp mặt
nói năng đựơc gì chưa?

– Mày không thấy mắt tao đang đỏ hoe đây hả? – Dung buồn hiu nét mặt.

– Vì sao vậy?

– Tao không biết trả lời mày thế nào?

Chưa hiểu chuyện nên Mai để lộ nhiều cử chỉ buồn cười:

– Nói như mày thì tao hỏi cái cục đá này còn sướng hơn.

Rồi tiện chân Mai đá mấy cái hòn đá nằm lăn lốc gần đó cho nó văng lung tung.

– Cãi nhau với hắn rồi phải không? Ngữ mày làm sao chinh phục được tên có ăn học như Trường. Nhất là hắn lại khó tính hơn thằng em của hắn!

Dung thở dài ảo não:

– Tao biết phải làm sao bây giờ chứ. Từ khi lên thành phố học tới nay Trường có vẻ thay đổi rồi Mai à.

Mai làm Dung phải lo xa:

– Mày mà không tiến bộ hơn một chút thì sẽ mất hắn như chơi đó! Tao nghe
thằng Toàn nói hắn thi đậu ba trưòng đại học, của quý đấy Dung ơi!

Dung sụt sùi vẻ buông xuôi:

– Nếu có duyên thì Trường sẽ là của tao.

Mai nháy mắt giễu cợt.

– Còn không duyên?

Dung ấp úng:

– Thì ... thì là của ... người khác.

– Mày chấp nhận như thế chứ?

– Tao làm được gì để thay đổi số phận đây?

Thốt nhiên Mai mắng Dung:

– Đồ ngu. Phải giành giật lấy nó chứ. Nếu không, khi trở lên thành phố học lại hắn sẽ quên phức mày.

Lời bạn vẫn vang đều bên tai, song Dung chẳng lưu giữ được câu nào bởi cái
đầu cô đang chứa đầy sự hoang mang về một nỗi lo tình cảm.

Trở về nhà, Trường không còn cảm giác vui như trước mà trông anh có dáng vẻ rất đăm chiêu, Trường chẳng hiểu tại sao tính tình của con gái lúc
“nắng” lúc “mưa”. Đang cười đó lại khóc làm anh bối rối quá. ở trên
thành phố Trường phải chịu đựng Thiên Băng với bao nhiêu kệch cớm. về
nhà lại chịu đựng phải những giọt nước mắt ngắn dài của nhỏ Dung, anh
thấy ngao ngán làm sao.

Nào phải Trường không hiểu vai trò của
con trai là phải chìu chuộng những ước muốn của bạn gái. Nhưng anh đâu
đã tiến xa hơn với nhỏ Dung chuyện tình cảm, thế mà cô ta cứ làm anh bỡ
ngỡ ... thậm chí còn mang cảm giác mình là kẻ bị tấn công. Con gái thời
nay bạo dạn ghê, đừng tưởng con gái quê nhút nhát là lầm đó! Tuy không
theo kịp thành phố về cách sống nhưng họ cũng khá tiến bộ về mặt suy
nghĩ, tư duy.

Buổi trua hôm nay nhà Trường vắng tanh vì mẹ anh đã đi ăn giỗ bên bác Cả, còn thằng Toàn thì biến dạng đi chơi ngay từ lúc
thấy anh ló mặt về. Một mình ở nhà không biết làm gì, Trường leo lên
võng nằm nghêu ngao bát rồi thiếp đi hồi nào chẳng biết. và trong giấc
ngủ ngày mơ màng ấy anh bỗng nghe tiếng rên siết của ai đó thật thương
tâm:

– ôi ... lạnh quá ... lạnh ... quá ... hừ ... hừ ... ừ ... ừ ...

Trường thấy mình ngóc cổ lên nghe ngóng:

– Ai vậy?

Âm thanh thoang thoảng như vọng lên từ tiền thức:

– Tôi ... t .. ô .. i ... đây ...

Trường đã ngạc nhiên hỏi lại:

– Tôi là ai? Dường như giữa chúng ta chưa quen biết