
nửa chai nước khoáng vào mặt tụi nó báo hại phải tốn cả
trăm ngàn mua oishi về xin lỗi.
Đọc mấy dòng trên chắc các bạn nghĩ tính tôi hơi tự
ti? No, no, no, bạn nhầm to rồi đấy. Kì Như tôi đây, dù không nổ bể mũi
thì cũng phải tự nhận mình có chút nhan sắc và duyên ăn nói, chỉ có điều cái gọi là nhan sắc của tôi lại đúng nghĩa đen của từ Handsome, cộng
thêm cái tính điên điên khùng khùng không biết lúc nào trở chứng nên tài ăn nói của tôi toàn được tôi xài đi lừa tình mấy bạn gái cho vui không
hà. Chứ với lũ con trai, tui bó tay. Tụi nó cùng lắm chỉ coi tôi là 1
tình địch đáng gờm không hơn không kém. Thế nên mới có chuyện tôi phải
đau đầu đi tìm lí do trên, và mới có chuyện con Tử Di hét lên sung sướng khi lôi điện thoại tôi ra nghịch đọc được mấy tin nhắn sau:
“Trời mưa rồi kìa”
“Ờ... thế hả?”
“Tớ yêu mưa lắm, còn cậu?”
“Cũng tạm *Bắt đàu chán*”
“Chán à... Thế đi chơi không? Tớ biết chỗ này ngồi ngắm mưa đẹp lắm”
“Không, sợ bị bắt cóc”
“Bắt cóc?”
“Ờ.... Tây Thiên vẫy gọi, pipi”
- Vậy là cậu ta muốn hẹn hò với
mày rồi đấy! Kyyyaa! Kì Như con ơi!! Cuối cùng mẹ cũng đợi được đến ngày này!! – Bày đặt lấy cái khăn chấm chấm lên mắt, nó diễn y như mẹ tôi
không bằng
- Thế à.... Vui nhể. Mà mày thành mẹ tao từ lúc nào thế? – Tui lãnh đạm, ném đại cho nó chồng Crash! cho nó im miệng cho rồi
Nhưng đời người đâu dễ dàng thế, hôm nay tôi còn có
Crash! cho nó im, nhưng hôm sau thì chẳng có gì đảm bảo cả. Và quả đúng
như thế, hôm sau, không biết có phải nó ngốn xong bộ đó rồi không mà ăn
no rửng mỡ lôi tôi đi shopping, bắt tôi mua 1 đống váy vó phụ kiện đắt
kinh người
- Mấy cái thứ này là sao hả? Mày điên à? – Bước ra từ
trong phòng thay đồ, tui đưa mắt liếc bộ dạng mình trong gương. Chưa đến nỗi hồn nhiên như con điên, nhưng cũng chẳng mấy đẹp mặt – Mày làm gì
bạn trai mày vậy hả?
Bốp!
Quẳng cho tui cái túi phụ kiện đi kèm cho hợp với cái váy, nó trừng mắt, nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống
- Bạn trai? Mày thành bạn trai tao giờ hả? Lo tu tỉnh
làm người đi cưng. Não mày để đâu rồi hả? Tao đã dò xét rồi, Khang nó
không tệ, làm em rể tao cũng không đến nỗi. Hồi cấp 2 tao không nói làm
gì, nhưng lên cấp 3, rồi lại còn vô thấu P&P nữa rồi thì mày cũng
phải yêu lấy 1 lần thử đi cho biết. Không thì đi gặp mặt, hẹn hò 1 lần
thôi cũng được
- Mày điên hả? Tao yêu còn nhiều hơn mày đó!
Roạt!
Lại quẳng cho tôi cái váy khác để thay, nó nghiêm mặt, lần này còn hơn cả sát khí
- Tảo bảo với con trai kìa!!
Và cứ thế, với kinh nghiệm đầy
mình với ông anh rể bì thư bị thọt (nói rõ là bí thư ạ) lớp tôi, nó sắp
xếp cho tôi 1 cuộc hẹn với Khang bằng 1 tin nhắn không thể mắc ói hơn
“Ohayo ^o^!! Hôm nay trời đẹp quá cơ >.<, mà bạn bè tớ thì đi chơi với bạn trai hết rồi T^T, hay cậu hộ tống tớ 1 bữa
nhá *Chớp chớp*”
Lòng đang thắc mắc không hiểu nó chêm mấy cái kí hiệu
“^o^!”, “>.<”, “T^T” vào làm chi, tôi đã bị nó áp giải đến quán
cafe gặp Khang. Lúng túng bước vào quán, tôi nhận ra cậu ấy từ xa. Giờ
đây Khang đã thay đổi rất nhiều so với lần đầu gặp mặt. Mái tóc Khang đã dài hơn làm cho khuôn mặt cậu ấy bớt ngô ngố, hơn nữa lại rất phù hợp
với bộ đồng phục trường Sky và cây violin cậu ấy mang theo. Trái ngược
với không khí ngượng ngập của tôi trong cái váy trăng đơn giản, không
gian bao quanh cậu ấy lại có vẻ rất cổ điển và hòa nhã, phù hợp với
phong cách của quán.
Mang theo....? Ồ không, cậu ấy không phải chỉ mang
theo 1 cây violin, mà còn mang theo cả 1 cô bé xinh đẹp cũng trong bộ
đồng phục trường Sky. Hơi hụt hẫng chút xíu, tôi vừa quay người, nhìn Tử Di đang há hốc mồm mà oán trách thì Khang đã nhìn thấy tôi. Khẽ cười, 1 nụ cười rất ngọt, cậu ấy tiến tới nắm tay tôi và lôi tôi đi sau khi
thản nhiên nói với cô bạn kia:
- Sry, em thấy đấy, anh có bạn gái rồi
Sau đó, tất cả những gì tôi biết là tôi bị cậu ấy lôi ra khỏi quán, lướt qua cái mặt thộn ra như con mát của Tử Di
- Khoan.... khoan đã! Cậu lôi tớ đi đâu thế này? – Lấy lại được tinh thần sau vài giây man mát của não bộ, tôi mới nhận ra
mình đã bị cậu ấy lôi ra khá xa khỏi quán
- Đi đâu ư? Dĩ nhiên là về nhà cho cậu thay đồ rồi.
Cậu mặc váy rất xinh nhưng cậu sẽ không được thoải mái, đúng không? –
Cậu ấy mỉm cười dịu dàng, khẽ xiết chặt lấy bàn tay tôi
Sao cậy ấy biết?
Hơi ngẩn người, ánh mắt tôi chạm phải cây violin trên
lưng cậu ấy, kí ức về bàn tay cậu ấy lúc trước, cũng là bàn tay tôi đang nắm lấy bây giờ bỗng nhiên vụt đến. Quả đúng cậu ấy là dân chơi nhạc
- Thế.... Thế còn chuyện lúc nãy? – Hơi bối rối chút
xíu, tôi ráng tìm chủ đề để lèo lái câu chuyện theo hướng k