
ở trước cửa biệt thự nhà cậu, mau ra đây đi!
-Tôi..._Chưa kíp phản ứng, đầu dây bên kia đã ngắt kết nối, để lại tiếng tút tút gấp
gáp như chính kẻ gọi tới.
Đây chẳng phải ngầm ý bảo Gia Băng không ra không được sao? Thật thâm độc!
Ném đôi mắt không tài nào lí giải được nhìn màn hình điện thoại mờ
dần rồi tối đen, Gia Băng hốt nhanh mấy hình nhân cứng đờ bỏ cẩn thận
vào thùng, để nó lại chỗ cũ rồi vờ đại lấy 1 chiếc áo gió mỏng khoác
lên người, nhanh chân băng qua khuôn sân dài ngoằng ra ngoài gặp con
người kia.
Khoác lên thân hình cao lớn sắp xuất hiện dáng dấp của người
đàn ông thực thụ 1 chiếc áo khoác da màu cafe kiểu dáng lịch
lãm, Khai Phong đứng dựa người vào chiếc ô tô đen bóng bên cạnh, mái
tóc rối đen dài phất phơ trong gió lạnh như tôn thêm khí chất
thống lĩnh ngang tàn trên khuôn mặt góc cạnh. Ánh mắt sâu thẳm loé lên tia cười khi thân ảnh Gia Băng phản chiếu trong hai đồng tử
đen sẫm.
Tần ngần thu hết mọi hình ảnh phía xa vào trong đầu, Gia Băng
thất thần nhớ dáng vẻ làm cô ngây ngất năm xưa, lòng dấy lên chút
chua xót nhàn nhạt.
Đã lâu thật lâu, thời gian đã trôi qua thật nhiều rồi.
3 năm trước, Gia Băng cô mê muội dáng vẻ ngông ngạo này nhường thì
giờ đây, sự mê muội đó lại trở nên nực cười biết bao.
Cô biết, cô thích dáng vẻ lạnh lùng tuyệt tình của phái mạnh, say mê và điên cuồng vì nó. Nhưng để yêu người chỉ vì dáng vẻ
ấy thì thật đáng xấu hổ.
Một lần sai ngã đã quá đủ để tỉnh ngộ. Sẽ...và không thêm lần nào nữa.
Trái tim cô, manh nha đã bị ai đó lấy mất một nửa rồi.
-Có chuyện gì?_Bước đến gần Khải Phong, Gia Băng không ngần ngại vào
đề ngày lập tức. Mỗi lần con người này xuất hiện, thể nào cũng
đem 'biếu' cô một đóng phiền phức.
-Có cần phải vào đề gấp thế không? Ít nhất cũng phải ôm hôn xã giao tôi
trước chứ!_Lắc đầu bất lực, Khai Phong cười chua xót thực sự, ánh
mắt mang mác buồn pha lẫn hỗn tạp những do dự nhìn bộ dạng
mong manh của Gia Băng.
Cậu lẳng lặng tiến gần cô, nhẹ nhàng thâm tình đưa tay vén lọm
tóc đang xõa dài trước mặt, khoé môi mỉm cười tà ác rồi thẳng
thừng bế cô lên, "ném" vào xe mình, đóng cửa, nổ ga, vụt đi trong nháy
mắt.
Riêng phần Gia Băng, cô não bộ cô phản ứng không kịp nên chỉ biết
đờ người 1 hồi, lúc ý thức cô dần tỉnh táo để phản kháng thì cũng là
lúc cô bị đưa đến 1 nhà hàng lớn ở trung tâm
thành phố.
-Cậu đưa tôi đi đâu?_Do dự bước ra khỏi xe, Gia Băng ngây ngốc đưa mắt
nhìn nhà hàng cao tầng đồ sộ, lung linh trước mặt, hồ nghi đoán
bừa_...đừng nói cậu muốn đưa tôi đi ăn
nhé?
-Cậu muốn đi ăn à? Được thôi!_Cởi áo khoác ra khỏi người, tự động trùm nó lên người Gia Băng, Khai Phong nắm lấy tay cô kéo vào trong nhà
hàng.
-Này! Rốt cuộc cậu muốn làm gì chứ!_Gia Băng như con mèo nhỏ giơ
vuốt, cố gắng đứng yên tại chỗ không chịu thuận theo ý định của ai kia dù biết là không thể. Bất đắc dĩ quá, cô liền ngồi thụp xuống đất,
lấy trọng lượng cơ thể ngăn cản bước tiến quân địch.
-Gia Băng ngoan, đứng dậy đi, tôi đưa cậu đi ăn cơm!_Khai Phong kéo 1
hồi cũng phì phò thở, không chịu nổi liền bất lực xoa đầu Gia Băng
như xoa đầu con cún
cưng của mình, dịu dàng đến không ngờ dỗ dành cô_Đồ ăn ở đây rất ngon, có món thịt gà nướng mà cậu thích nữa đấy.
-Nhất định cậu có âm mưu!_Gia Băng lắc đầu nguầy nguậy từ chối, không biết xấu hổ lì
mặt giữ nguyên trạng thái cũ.
-Âm mưu cái đầu cậu ấy! Đồ ngốc, chẳng nhẽ muốn đưa cậu đi ăn cũng là có âm mưu
sao?_Cốc nhẹ lên đầu Gia Băng một cái, Khai Phong thở dài phiền
muộn, nụ cười trên môi trong méo xẹo đến gượng gạo_Từ lúc nào,
cậu trở nên đề phòng tôi như vậy?
-Không biết?_Thấy nét buồn phảng phất trong đôi mắt không dễ để
lộ tâm tình của người kia, bỗng Gia Băng cảm thấy chột dạ không thôi.
Cô cúi đầu bối rối, giọng lí nhí thay đổi chủ kiến_Vậy...tôi đi ăn với
cậu.
-Cảm ơn...và xin lỗi_Khải Phong thoả mãn cười, giọng nói nhỏ dần và dường như mất hút về sau.
Cẩn thận đỡ Gia Băng đứng dậy, Khải Phong thư thái đưa cô vào bên trong.
2 người đi thang máy, qua nhiều tầng ăn náo nhiệt lên đến tầng cao nhất cũng là từng vip nhất của nhà hàng.
Chưa kịp lôi hết vốn từ vựng ra xuýt xoa tán thưởng phong cách bài
trí lung linh tĩnh lặng nhưng không kém phần hiện đại, tôn nghiêm của
nhà hàng, Gia Băng đã cứng họng, sự thích thú trên khuôn mặt trẻ con
của cô ngay lập tức biến thành mất, thay vào đó là sự kinh ngạc đến sững sờ.
Cô nhìn chăm chăm vào đôi trai gái ngồi đối diện nhau ở cửa sổ, nhịp tim và hô hấp bỗng sai nhịp trầm trọng khi nhận ra một
vài điều không nên nhận ra.
Có người bảo "Hôm nay tôi phải xử lí một chuyện quan trọng, sẽ đến muộn 1 chút".
Có người cời cợt châm
chọc "Đừng có nhớ tôi đến mức phát khóc nhé"
và cũng có người thì thầm, thủ thỉ "Tôi nhớ cậu".
Lúc đó, ai kia nghe thấy liền tắt nắng trên mặt, t