
đại nhân" nheo lại, thoáng chốc tạo nên một nét gì đó có thể cho là giận
giữ.
-Không…ý em không phải thế…chỉ là…
-Được thôi, anh là người dễ tính, sẽ không làm khó một tiểu thư đài các như em…_Tuấn
Vĩnh thôi ngả người khỏi thành ghế, ngồi thẳng dậy, anh đặt hai tay đan
chéo lên bàn, ánh mắt bắn lên qua lớp kính dày ko biết là kính cận
hay kính kiểu có chút gì đó xảo hoạt_...nhưng, vì em vi phạm hợp đồng
gia nhập club, thế nên, muốn rời khỏi đây, em phải đưa cho anh 5 triệu
tiền mặt bồi thường, trong đó 3 triệu là phí bù đắp tổn thất nhân
lực, ảnh hưởng đến sinh hoạt thường ngày của các thành viên, 500
nghìn là tiền tạ lỗi vì đã gây náo loạn trật tự của club còn 1 triệu
rưỡi là chi phí vô hiệu hóa bản hợp đồng lúc trước.
1 phút trôi qua tựa như một thế kỉ…Gia Băng dù có nhạy bén, láu cá, dù có độ lượng nhu mì đến đâu vẫn bị chứ số kia làm cho đớ người, cứng ngắc “Hả?” một tiếng tỏ rõ thái độ kinh ngạc như thấy quỷ của
mình.
Trong đời, Gia Băng chưa bao giờ cảm thấy hối hận quá mức về điều
gì, vì sau khi hành hạ bản thân, cái cảm giác hối hận đó
cũng nhanh chóng tan biến ngay vào dĩ vãng nhưng tiếc là, nếu giờ
đây cô không vỗ ngực vò đầu hối hận giãy nãy thì chắc chắn nửa đời còn lại, cô sẽ ôm hận mà giã từ cõi đời cho coi.
Giá mà ngày đó cô ko bị Kì Như dùng mĩ nam kế *** hại lừa vào
tròng, giá mà cô gái kia không xuất hiện làm náo loạn cuộc sống
của cô khiến cô đau đớn đưa ra quyết định khổ sở này, và giá
như, cô nhanh chóng đề nghị chuyện này với Kì Thiên, có lẽ, rất có lẽ
cuộc đời cô sẽ tươi sáng hơn bây giờ nhiều.
Tiền…cô lấy tiền đâu ra mà trả? Xin cha mẹ cô ư? Còn lâu đi, họ là ai
chứ! Người ta nói giàu thì keo mà, có keo mới giàu. Đừng thấy họ ngày nào cũng tay trong tay vào nhà hàng 5 sao ăn món tây,
món Tàu, mặc áo quần hàng hiệu mà nghĩ họ phóng túng với
con cái nhé!
Điển hình của việc trọng vợ khinh con của cha cô rất rõ ràng,
như, sinh nhật vợ thì vất con bỏ chợ, dắt nhau đi du lịch,
hưởng thụ thế giới của 2 người trong khi sinh nhật cô, ông còn
ko cho đốt nến, bảo thắp đèn nháy cho đẹp, nhưng thực ra là sợ tốn tiền. Tức chết!
Giờ bảo cô ngửa tay xin 5 triệu thôi thà bảo cô lên chùa cạo đầu đi tu sướng hơn.
Trở người ra ngoài với trái tim rỉ máu bị tổn thương nghiêm trọng, Gia Băng nắm chặt chiếc phong thư tồi tàn đến nhàu nát, cắn răng cắn cổ
nuốt hận vào trong người.
Gì mà anh biết rõ em còn có một nguyên do khác khi đến đây, gì mà nếu muốn nắm chặt trái
tim người ta thì phải chiếm cho mình một vai vế quan trọng bên cạnh
người ta, gì mà đừng nghĩ ông trời luôn tạo cơ hội cho con người chứ.
Ông anh “ngân khố đại nhân” kia không cho cô rút thì thôi lại còn
rảnh hơi bồi thêm vô số lời khuyên vô đề dư thừa và lãng xẹt.
Cô cần phải nắm giữ ai nữa à? Trong nhà cô là người đứng dưới 2
người trên cả vạn người, nhân lực sai bảo nhiều vô kể, cần gì
phải nắm giữ ai nữa chứ!
Cái này nên gọi là gì nhỉ? Việc nhà thì nhác việc làng nước lại siêng, cô đâu mượn anh ta
quan tâm xía vào chuyện của cô bình phẩm chứ!!!
Bực bội càu nhàu thầm trong miệng, bỗng, phong thư bị vo vón
thành cục trong tay Gia Băng bị ai đó cường bạo lấy đi. Khi cô
kịp nhận ra, kẻ hung hãn kia đã trừng mắt nhìn cô.
-Ko phải là thư tình?
-Thư tình cái đầu cậu ấy! Đầu cậu thiếu nơron hay sao mà nghĩ
đây là thư tình hả?_Đương lúc tức giận, Gia Băng nghe thấy người khác hiểu nhầm mình tiếp thì lên cơn bốc hoả_Chẳng nhẽ mặt
tôi thông minh lanh trí thế này mà ngồi tự kỉ viết thư tình hay sao? Làm ơn động não giùm đi!
-Cậu muốn rút khỏi club?_Im lặng nghe mắng một lát, kẻ hung hãn hạ giọng trầm thấp hỏi tiếp
-Cái đó bộ tôi cũng phải dịch cho cậu nữa à?_Gia Băng tối
mặt, chân hướng ra cửa toan rời khỏi hành lang chờ bước ra sân
tập.
Nhưng, ko đợi cho Gia Băng sải chân đi, kẻ hung hãn đã túm lấy
cổ tay cô, lôi cô về phía mình rồi vũ phu nắm lấy hai bờ vai
gầy của cô đẩy vào bức tường cạnh đó.
Cảm nhận thân thể mình hèn hạ mà co rúm run rẩy, tim hoảng sợ đập thùm thụp như đánh boxinh, Gia Băng mở to đôi mắt đen, kinh
ngạc nhìn chăm chăm vào khuôn mặt lãnh khốc băng giá đang sắp
sửa kề sát vào mặt mình, ấp a ấp úng lên tiếng cảnh chừng.
-Làm...làm gì thế hả?_Hồn cô đã bắn tới tận phương xa rồi thì phải.
Vẫn đưa đôi mắt mang sự cảnh cáo lạnh lùng đăm đăm vào mặt
người con gái đang ở trong vòng tay mình, Tử Thần bỗng thở
gấp, hơi thở ấm nóng dồn dập phả lên vùng má người đối diện, làm vùng da thịt ấy trở nên ửng đỏ kì dị.
Gây sức ép hồi lâu, khiến mạch máu Gia Băng thiếu chút nữa vì
căng thẳng mà đứt phựt, Tử Thần mới chịu mở miệng chua xót.
-Tại sao lại muốn rời khỏi club? Tại sao không nói trước với tôi một tiếng?
-Chuyện này..._Vẻ mặt "hoa héo lựu tàn" của Tử Thần quả
thật biết dụ dỗ lòng thương cảm của thiếu nữ trong trắng như Gia Băng,
cô chẳng thể phản bác được gì, câu nói "Tại sa