
ng vụt chạy. Cô bưng miệng nhanh như chớp vô định lướt qua dòng người trên vỉa hè.
Từng giọt lệ trên khóe mắt cô mọng nước, rơi xuống, đều đều như mưa.
Chạy mệt, Gia Băng thần thờ qụy xuống mặt đường lạnh cóng. Một bàn tay
cô ôm lấy lòng ngực đang đập mạnh, cố tạo áp lực thân thể để quên đi cái đau của tâm trí, của cảm xúc.
Cô buồn, cô khóc nhưng ông trời xị mặt, chỉ âm u với những tầng mây dày
như sắp khóc, nhưng, ông không buồn không khóc như cô. Ông không đổ mưa, không cho cô cơ hội che dấu đi những giọt nước mắt nóng hổi lăn trên
má, như thể, ông muốn để những người xung quanh nhìn cô đáng thương thế
nào, tội nghiệp ra sao, để họ rảnh rang sản sinh ra thứ cảm xúc đáng sợ
mà cô cay ghét.
Cô không cần ai thương hại mình, không cần bất cứ ai đến với cô cùng nó.
Nhưng, sao cô cứ mãi khiến người ta thương hại, khiến người ta tội nghiệp bản thân mình như thế?
Chẳng nhẽ, là tại vì cô nhu nhược, là tại vì cô yếu đuối?
-Ông trời! Ông là đồ độc ác!_Ngồi thụp xuống đường, Gia Băng quyết định
ăn vạ tại đó, người nức lên càng lúc càng mãnh liện. Cô gục đầu, bó gối
khóc gào thật to mặc kệ ánh nhìn tò mò và chế nhạo của người đi đường.
Cô muốn đem hết mọi uất ức, u buồn mà bản thân phải gánh chịu bấy lâu
này tuôn ra một thể. Để gió lạnh cuốn nó thành băng gạt hết đi, để người đời không khỏi khắc sâu nó trong hoài niệm.
Chậm rãi bước đến gần "ốc đảo nước mắt" đằng trước, Khai Phong lãnh đạm
nhìn Gia Băng khóc đến mức người run lên lập cập, không đến mức lả mệt
muốn nằm gục xuống.
1 lúc lậu giương mứt từ trên cao nhìn xuống, cậu mới ngồi xổm trước mặt
cô, đưa bàn tay rắn chắc lên đầu cô, vỗ nhẹ đầy an ủi, khuôn miệng lãng
tử khẽ run run rồi thốt lên 1 thứ thanh âm còn như phảng phất chút ân
hận
-Xin lỗi!
-Sao cậu phải xin lỗi tôi, người cần xin lỗi tôi không phải cậu!!_Lấy
tay áo khoác của Khải Phong lau đi đống nước mắt nước mũi tèm lem trên
mặt Gia Băng chứng nào tật nấy ngang bướng cãi.
-Được rồi! Coi như tôi tích thêm chút phước đức đi!_Khải Phong cười
cười, đỡ Gia Băng gần như xỉu đứng dậy, hướng cô vào lòng ngực mình,
siết chặt_Gia Băng, hãy để tôi gắn lại trái tim cậu, được chứ?
Sững người ngây ngốc hết nửa ngày, trong cái ôm ấm áp dư âm mùi vị an ủi, Gia Băng cựa người, cố thoát khỏi tư thế ám muội này.
-Gắn...như thế nào được?_Cô bối rối đáp trả
-Đi chơi với tôi, nhé?
Ngày chủ nhật hôm ấy, Gia Băng bị
Khải Phong kéo đi "hàn gắn trái tim" ở tất tần tật các khu giải trí lớn
của thành phố đến tận tối muộn mới về lại biệt thự.
Sau khi chia tay Khải Phong, tâm trạng của Gia Băng đã khá khẩm hơn
nhiều. Ít ra, cô cũng không vì nhớ lại chuyện ban sáng mà khóc ầm lên
như một đứa con nít bị người ta giật kẹo nữa.
Thư thả bước vào nhà với tấm thân mệt mỏi nhưng tràn trề nhiệt huyết của sự sống, Gia Băng lẳng lặng rón rén đi ngang qua phòng khách, tránh để
Hồ quản gia phát hiện được dịp quở mắng.
Nhưng, chưa kịp đi hết 1 phần 3 chiều dài căng phòng, tiếng nói trầm
khàn toát ra ngữ điệu quỷ dị bất thường của kẻ cô không ngờ tới nhất đã
vang lên, chặn cứng mọi kế hoạch của cô.
-Hàn Gia Băng, cậu không nghĩ là cậu có chuyện cần nói với tôi sao?
-Lăng...Tử Thần? Sao cậu vẫn còn ở đây?_Giật mình toát mồ hôi một chốc,
sau khi nhận dạng rõ ràng khuôn mặt của con người đang đứng dậy khỏi ghế sô pha, Gia Băng theo phản xạ lùi ra sau vài bước, ánh mắt dò xét chiếu lên chiếc áo sơ mi trắng xọc xệch và mái tóc tả tơi xơ mướp của cậu.
Không phải chứ? Gặp người thương cũng đừng để cô nhìn thấy bộ dạng hưng phấn đến tàn tệ đó chứ?
-Tại sao tôi không được ở đây? Hôm nay là ngày Chủ Nhật!_Day day vầng
thái dương mệt mỏi, Tử Thần chậm rãi bước loạng choạng như kẻ say đến
gần Gia Băng, đôi mày ngài cau lại khi 2 đồng tử dán chặt lên chiếc áo
khoác của Khải Phong trên người cô_Cả ngày hôm nay...cậu đã đi đâu...với cậu tôi?
Ngữ điệu chất vấn vừa lọt vàng màng nhĩ đã khiến Gia Băng không khỏi bật cười giả lả. Cô cay xót nhớ đến chuyện lúc sáng, tức giận khẩu khí hùng hồn đáp lại, hoàn toàn không hề bị đôi mắt cuồn cuộn sóng đầy áp bức
đang chĩa về làm cho tâm trí lũng loạn.
-Cậu không thấy mình hơi vô duyên khi hỏi chuyện riêng tư của người khác sao? Tại sao tôi phải nói cho cậu biết chứ?
-Riêng tư?_Khựng người lại trước thái độ ăn gan hùm của ai kia, bàn tay
Tử Thần không tự chủ mà bóp chặt đến run rẩy, khóe môi giật giật tựa như muốn nói điều gì đó nhưng lại nhanh chóng chuyển sang vấn đề khác_Ăn
cơm chưa?
-Cảm ơn đã quan tâm, tất nhiên là tôi không thể để bụng đói về đây được
rồi!_Gia Băng nhát gừng nói, tiện đường bước tiếp lên phòng mình.
-Tôi chưa ăn..._Thanh âm khàn khàn văng vẳng sự lưu luyến của Tử Thần
lại lần nữa làm Gia Băng ngây dại đi, bước chân dừng đột ngột. Trong
phút chốc, cô do dự, lưỡng lự rồi cũng quyết tâm lạnh lùng đáp trả_Không liên quan đến tôi...
-Cô chủ!_Đúng lúc