Polaroid
Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko?

Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3211991

Bình chọn: 7.00/10/1199 lượt.

hỉ được cái mác thôi, để so sánh với Tử Ân thì vẫn còn nhiều khuyết điểm lắm. Hơn nữa, tính cách
thằng bé này còn rất bốc đồng, thất thường, cố chấp, nếu nó có tài đến
mức Hàn lão gia cân nhắc thì thật tôi đây sẽ đi đầu xuống đất mất, ngài
bị nó lừa rồi.

-Vậy sao?_Tỏ ra rất đỗi ngạc nhiên, Hàn lão gia ngẫm ngợi_Xem ra tôi
phải cân nhắc lại mắt nhìn người của mình rồi, chắc tại tôi tuổi đã cao
nên ko mấy minh mẫn lắm thì phải. Tự dưng là để tuột mất nhân tài như Tử Ân thiếu gia đây.

-Hàn lão gia khiêm tốn quá rồi! Vậy ngài thử đánh giá lại Tử Ân xem. Nó
là một thiên tài, nhất định sẽ ko làm ngài thất vọng đâu..._Cảm thấy bản thân còn thừa quá nhiều calo, Lăng lão gia thao thao bất tuyệt tâng bốc thằng con trai của mình với vẻ mặt rất chi là sảng khoái, tự hào, đôi
lúc lại cười ha hả phụ họa thêm, làm bầu ko khí buổi gặp mặt này dần bớt đi ám muội và căng thẳng.

Cũng ko để người kia phải gánh danh tự kỉ, Hàn lão gia niệm tình chốc
chốc lại gật đầu, cười nhạt đáp trả vài tiếng lấy lệ, mồ hôi lạnh the
thẻ đổ ra trên vầng thái dương khẽ nhíu lại.

Xem ra, giờ thì ông đã sáng mắt, được thỉnh giáo thêm nhiều điều rồi.
Người trong giới tương truyền rằng, người có thể ngồi nói chuyện với
Lăng lão gia quá 1 tiếng thực sự là kì tài, ông bất quá cũng được cho là cao thủ trong số đó. Nhưng, có lẽ, lúc về, ông nên tham gia một khóa
điều trị tâm lí mới được.

Nhẫn nhịn một hồi, Hàn lão gia như ko thể chịu hứng calo người kia bắn
ra được nữa. Ông quay đầu về phía Gia Băng vẫn đang e lệ cúi đầu thẹn
thùng nói gì đó, nở nụ cười qúy phái lôi cô vào cuộc làm bia đỡ đạn.

-&%@/..., Gia Băng, ý kiến của con thế nào?

1 phút trôi qua kể từ khi câu hỏi nhẹ nhàng của Hàn lão gia hiện hữu,
đáp lại ông và ánh nhìn nóng lòng của những người có mặt ko có quyền
xung quanh vẫn là điệu bộ cúi đầu e thẹn, một lời nói cũng ko thèm phát
ra khiến ai nấy cảm thấy bị xúc phạm nặng nề.

-Gia Băng, trả lời đi chứ!_Cồn cào ruột gan trước sự vô phép vô lễ của
con gái mình, Hàn phu nhân ngồi một bên lấy tay thục vào eo Gia Băng, cố nở một nụ cười nhạt méo mó.

Đến nước ấy, Gia Băng vẫn ngoan cố cúi đầu dán mắt lên mặt bàn, chỉ có
tiếng thở hắt phì phò mệt nhọc của cô là vẳng lên ngày càng rõ mồn một.
Lúc này, người cô cũng đột ngột run lên một cách giữ dội, hai bàn tay
cầm muỗng nĩa đặt trên bàn của cô cũng ra sức nắm chặt, đến độ, làn da
trắng mịn phải đỏ lên gay gắt.

-Hàn Gia Băng! Ngẩng đầu dậy!_Bất nhẫn gọi lớn cả tên lẫn họ của con
bằng tông giọng trầm uy lực, Hàn lão gia ra lệnh, khuôn mặt lịch lãm
trong phút chốc như có lớp mây đen bao phủ quanh, tăm tối kì lạ.

Bị tiếng quát ôn nhu làm cho giật mình, Gia Băng từ trạng thái bỏ lơ mọi thứ xung quanh thuận ý ngẩng khuôn mặt đỏ gay dàn dụa nước mắt hoà nước mũi cùng mồ hôi lên, đôi mắt đen có phần dại đi vô hồn nhìn cha mình,
khoé miệng nhỏ nhắn chỉ biết giật giật ko bật tiếng.

-Con đang làm trò gì vậy hả?_Qúa quen thuộc với mấy trò phản kháng đánh
đòn tâm lí của con gái, Hàn lão gia giận dữ toan hỏi tội thì chẳng thể
nói được gì thêm nữa.

Trong hai con ngươi đen sâu của ông, có một thằng oát dám đặt đôi bàn
tay to khoẻ lạnh lẽo lên gò má ửng hồng của Gia Băng một cách tình tứ.
Rồi...rồi thì nó còn cúi đầu...đặt đôi môi mỏng đa tình lên bờ môi tái
nhợt của con gái ông mà...mút...mà khóa chặt.

Giây phút ấy, ông cảm thấy như có một bàn tay đấm mạnh vào bụng, toàn thân như ngấm thuốc mê mà bủn rủn cả chân tay.

Đám người xung quanh có diễm phúc được chiêm ngưỡng nhất thời hoá đá, làm vật trang trí.

Bầu ko khí điên đảo lắng động một cách kì dị, như sóng yên biển lặng trước một cơn bão dần ập đến...

Trong giây phút dường như chỉ có riêng hai người, Gia Băng nghe thấy
tiếng cục thịt dê bự chảng mắc nghẹn trong cổ mình nãy giờ rơi tủm xuống dạ dày, tan xèo trong acid đặc quánh rồi phiêu du xuống hậu môn.

Trong im lặng ngột ngạt và quay cuồng của trái tim, Gia Băng nghe thấy
tiếng đập thình thịch cùng tông, cùng nhạc điệu phả ra từ lòng ngực ai
kia, tựa một bản nhạc ko lời mà chỉ có cô và người đó mới hiểu, mới
thưởng thức được.

Trong khoảnh khắc rạo rực, Gia Băng còn nhìn thấy, trong đôi mắt đen ôn
nhu kì lạ kia, hình ảnh của mình được thu lại thật rõ nét...

...sao mà...

...trông ngu ko thể tả...="=

Một lúc lâu sau, con người ko biết ngượng kia cuối cùng cũng chịu thả
đôi môi của Gia Băng ra, đôi môi mỏng cong lên nửa như cười, nửa như ko
mà kính cẩn chào đám người còn lại.

-Tử...Tử Thần, sao con lại ở đây?_Kinh hãi nhìn thằng con vừa làm chuyện tày đình của mình, Lăng lão gia gần như thét lên, khuôn mặt già cỗi đỏ
au lên vì giận.

-Con đã nói với cha rồi! Đừng nên làm chuyện gì dại dột trước khi xem
cái này!_Nói đoạn, Tử Thần đặt một xấp dấy phôtô lên bàn, phân phát từng tờ cho những người có mặt, tất nhiên, Gia Băng cũng có một tờ để nhìn
cho kĩ.

Nhận tờ giấy kì lạ, Gia Băng tò mò đảo m