Pair of Vintage Old School Fru
Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko?

Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3212090

Bình chọn: 10.00/10/1209 lượt.


ăn mừng thắng lợi, vênh mặt lên trần nhà cười khủng bố, giương mắt bé
khinh khỉnh nhìn bố mẹ oán hờn từ từ ngã giường với cơn mê bất ngờ, cha
cô đã ko còn khờ dại, non nớt như trước như trước. Trước lời ngon tiếng
ngọt, trước sắc đẹp nát thành bể đá của cô con gái rượu, ông tỉnh bơ
nhấp ngụm trà, cười hết sức hiền hoà ôn nhu. Rồi, ông lấy đâu ra một
chiếc chổi lông gà sặc

sỡ đủ bảy sắc cầu vòng, mạnh tay nện nó một cái thật mạnh lên mặt bàn,
biểu tình trên gương mặt vẫn tràn trề tình thương mến thương vô bờ ko
bến mà nói:

-Hàn Gia Băng, nếu con còn muốn gặp lại tên nhóc đó thì đừng giở trò với cha thêm lần nữa, ko thôi, sau này đừng gân cổ lên trách ta tại sao hạ
thủ ko lưu tình nhé!

Bằng một bộ mặt lừa tiền, một lời nói lừa tình , phong trào khởi nghĩa
dành tình yêu, tự do, bình đẵng, bác ái của Gia Băng nhanh chóng rơi vào bế tắc, tiến thoái lưỡng nan, thất bại là điểu trẻ 6 tuổi như Gia Lâm
cũng đoán được.

Từ ấy, bừng trong Gia Băng một nắng hạ, mặt trời chân lí chói qua tim.
Nếu thời thế đã ra vậy, cô cũng nên hợp tác duỗi người nằm dài xem
anime, ngốn truyện tranh cho rồi.

Ngày lại ngày, con cún con của Gia Băng hết há miệng khoe hàm răng nhọn
ngáp rồi lại ì mông nằm oạch trên giường ngủ. Cứ thế, một ngày nọ, con
cún nhỏ giật mình tỉnh giấc. Tiếng thét chói tai và điệu nhảy vui mừng
đậm chất thổ dân của chủ nhân nó như thước phim sinh động trôi dạt dào
vào tâm hồn trong trắng, vô tư của nó, bắt đầu, lúc ấy, nó đã biết sợ là gì.

Điều đáng quan tâm ko phải là việc con cún đáng yêu kia kêu ẳng ẳng rồi
mất tích, mà là lí do làm Gia Băng nhảy cẫng vui sướng kia cơ. Chính là
vì cuộc điện thoại đòi gặp mặt bàn chuyện hai gia đình của Lăng lão gia
vào một ngày nào đó.

Sung sướng chờ đợi bao nhiêu khi ngày nào đó đến gần, Gia Băng lại hụt
hẫng thất vọng bấy nhiêu. Cô những tưởng, người sẽ ngồi đối diện mình là ai đó có khuôn mặt nét băng lãnh đạm, điệu cười nửa miệng phong phú
luôn khiến người ta ghê sợ, nhưng ko, ko phải là người đó, người ngồi
trước mắt cô hiện tại, là người cô thay vì bỏ tiền xây bảy toà tháp đã
hóng hớt đi cứu mạng, anh ta là Lăng Tử Ân, anh trai Lăng Tử Thần.

-Gia Băng, đừng ngồi ko như vậy, em ăn chút gì đi!_Nhẹ nhàng nở nụ cười
yếu ớt trên gương mặt có chút nhợt nhạt, Tử Ân dịu dàng đổi đĩa thịt dê
nướng đã được mình cắt nhỏ với đĩa còn vẹn nguyên của Gia Băng, giọng
nói ko thể làm động lòng người khác hơn được nữa.

-À! Vâng!_Thoáng giật mình vì bị gọi bất ngờ, Gia Băng cười nhạt đáp trả thịnh í của người đối diện, ánh mắt dán chặt lên đĩa thịt dê rệu mỡ
đang mời gọi. Cô động đũa, nhanh chóng tiễn đưa một em thịt lên đường
nhập ngũ rồi căng tai, hé mắt sang phía 2 ông bố kẻ tám lạng người nửa
cân vẫn đang ngoan cố đọ mắt, chiếc mũi nhỏ khẽ từ tốn thải hàng tá đống ko khí trong người ra ngoài như tiếc thương cho số phận người phụ nữ
khi lỡ lấy ông chồng quá ư làm cao, như cha cô, và như Lăng lão gia đây.

-Được rồi, ý ông, ông muốn Tử Ân thiếu gia cùng con gái tôi kết thành
đôi!_Rời người khỏi chiến tuyến, Hàn lão gia lên tiếng cắt ngang bầu ko
khí kì dị của bữa ăn. Những câu từ ông vừa nói, nghe thật nhẹ, nhưng từ
khi nào, đã biến thanh thành tiếng sét nổ đoàng đoàng kinh rợn trong tai Gia Băng.

Có phải cha cô vừa nói rằng sẽ để cô và người đối diện kết thành đôi ko
nhỉ? Ko phải chứ, mấy ngày này cô ko có ngoáy tai nên nghe nhầm mất rồi
chăng?

Ko khỏi hãi hùng, Gia Băng đưa mắt liếc nhìn người con trai đối diện,
cái nhìn đụng chạm vô tình làm cho cô ko khỏi cụp mắt lảng tránh.

Lăng Tử Ân, anh ta chăm chăm soi cô và cười, nụ cười ấy, quá đẹp, quá
thanh tịnh, quá tinh khiết. Nó làm cô nghẹt thở, chật vật và cảm thấy
xấu hổ với sự xấu xa của bản thân. Có vẻ như, anh ta hoàn toàn đồng ý
lấy cô thì phải.

-Đúng vậy, tiểu tử đáng yêu này của tôi ko ngày nào là ko nhắc đến Hàn
tiểu thư đây, mỗi lần nhắc là nó lại cười tủm tỉm một mình rất hạnh
phúc. Tôi tin, với trực giác của một người cha, nó chắc là đã phải lòng
ái nữ nhà ngài mất rồi. Tử Ân là một chàng trai tốt, khi yêu ai, nó sẽ
ko ngần ngại xả thân bảo vệ người đó. Vì thế, tôi nghĩ, hai đứa chúng
rất đẹp đôi. Hơn nữa, chúng cũng mang chung trong mình một dòng máu, tôi thấy, có lẽ, đó là định mệnh mà hai chúng ta cần phải vun vén, Hàn lão
gia_Gắp đại miếng thịt bỏ vào miệng, Lăng lảo gia sảng khoái đề nghị, ý
tứ rất mực rõ ràng tuy hơi chút lòng vòng.

-Ông nói cũng phải!_Ra vẻ thuận ý, Hàn lão gia đưa tay vuốt cằm, đôi mắt đen ko rõ biểu thị xúc cảm gì lướt qua người cô con gái đang đỏ mặt e
thẹn cúi đầu rồi cẩn trọng liếc sang phía đại thiếu gia họ Lăng, lười
biếng mỉm cười đầy tiếc nuối_Nói như vậy, tôi sẽ phải từ bỏ chàng con rể tài năng kia rồi.

-Haha, ý Hàn lão gia là Tử Thần phải ko?_Nhận thấy kế hoạch của mình
tiến triển khá thuận lợi ngoài dự kiến, Lăng lão gia ko ngần ngại dìm
hàng đứa con mình yêu quý nhất_Thằng nhóc đó thì tài năng gì, tuy bề
ngoài nó ngông nghênh, kiêu ngạo thế, nhưng c