
hẳn.
Ngay sau khi nhận được bức ảnh có khuôn mặt quen thuộc của Tử
Di chễm chệ nằm một góc từ tay tay thám tử theo dõi động tĩnh bọn Yakuza Nhật phe đối đầu kia, ko hiểu sao, mọi thứ xung quanh Khải Phong như chóng bè giữa dòng nước lũ, trôi chậm chạp, rề rà đến đáng sợ.
Hay vì, cậu quá khẩn trương nên thấy gì cũng thật chậm?
Mông lung phiêu bạt trong vô vàn băn khoăn đổ dồn về, Khải Phong
vô tình đưa đáy mắt hờ hững rọi lên khán đài của đại sảnh.
Và từ hờ hững, thờ ơ, đôi mắt cậu đột ngột loé sáng như đèn pha ô tô, dừng hẳn, ngự trên một điểm.
Thân ảnh cậu đã từng bỏ mặc, thân ảnh cậu đã từng ngờ nghệch đau khổ khóc tang, thân ảnh cậu đang tìm kiếm giờ đã xuất
hiện. Bàn đầu, dưới ánh đèn sáng trưng gay gắt, cô mờ nhạt
đến xa vời, xa vời đến mong manh khiến cậu ko khỏi ngờ ngợ
rằng mình bị quáng gà. Nhưng, càng nhìn, càng chú tâm quan
sát, thật lâu, trên bờ môi bóng chút son tàn vương nếp rượu,
trên mái tóc buộc kiêu kì ko kém phần nhí nhảnh, trên thân thể
mỏng manh hơi gầy ẩn hiện sau chiếc váy dễ thương trắng muốt,
cậu có thể hoàn toàn khẵng định rằng...
Cậu thực sự là một thiên tài...
Và định mệnh, luôn nằm trong tay những thiên tài xuất chúng như cậu.
Cơ mà...đám buôn người này cũng thật có lương tâm và óc thẩm
mĩ. Tiền tài đâu ra mà sắm cho người ta ăn mặc đẹp thế nhỉ?
Mà cũng phải, người ta thường cho gà ăn no trước khi cho nó
biết nước sôi 100 độ nóng cỡ nào mà, ko trách được.
Ầy...
Tuy thế, cậu vẫn cảm thấy sốc, thực sự sốc.
Sao trước đây cậu lại ko nhận ra điều đó sớm, rằng Tử Di rất đẹp, rất dễ thương nhỉ?
À! Phải rồi, do hồi ấy, cậu bị dị ứng với tràng cười khả ố như sấm rền bên tai, với những động tác mê đắm thái quá sến
súa thể hiện tình cảm với đống truyện tranh tạp nham của cô,
nên đâm ra ghét, ko thèm nhìn!
Mà thôi! Ko nghĩ nhằng nghĩ cuội nữa, giờ mà ko hành động thì đợi đến khi nào. Trước khi thằng cháu đáng đánh chết kia biết chuyện và xơm xơm chen vào, cậu phải cứu Tử Di ngay lập tức!
Mĩ nhân ko để anh hùng cứu mà để tiểu nhân ra tay thì đúng là
một điều sỉ nhục!
"Tuyệt đối, tôi sẽ ko để cho kẻ dám làm trái tim tôi phải than
oán "cha ơi con bị cảm" như cậu chạy mất, một lần đã quá đủ"
Nắm chặt khẩu súng đen ngòm trong tay đầy khí thế, Khải Phong
mạng miệng lẩm bẩm tuyên thệ với chính mình rồi ko chút do
dự, cậu sải bước dài nhanh như chạy xuống phía dưới đại
sảnh-nơi hàng nghìn con mắt đang hướng về mình đầy ý vị.
Như một con rắn vảy bạc đem thứ ánh sáng huy hoàng hoà lẫn
vào đám người đã rộn lên những tiếng xì xào, bàn tán, Khải
Phong dần dần thu hẹp khoảng cách với mục tiêu...
Vận tốc cậu tăng dần, người tựa mũi dáo lao vụt đi, mang theo mùi hương x-men nam tính.
Khi đoạn đường cậu cần chạy chỉ còn vẻn vẹn 3 mét, một cánh
tay dài thẳng thừng chắn ngang trước đường đi của cậu. May sao,
cậu thần thông quảng đại, tinh tường võ nghệ kịp thời thắng
phanh gấp, nếu ko, cậu đã bị cánh tay kia pặp một pặp vào cổ, le lưỡi "ửaaaaa!"..."rầm!"..."pipòpipòpipò"...và cuối
cùng..."Văn tế đại ca xã hội đen"...=_=!!
-Tử Thần?_Thở phào nhẹ nhõm vì viễn cảnh thê thảm kia chỉ là sản phẩn của trí tưởng tượng phi thực tế, Khải Phong sau khi
bình ổn lại tâm trí, nhận dạng được kẻ thù trước mặt là ai
liền nhíu mày, ko khỏi ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Tào
Tháo.
-Cậu đang làm gì ở đây?_Đem khuôn mẫu chất vấn tội phạm với
tông giọng thấp trầm nhưng có đủ 10 phần bức người áp lên khuôn mặt "nhan sắc" cũng vào loại hàng hiếm sắp tuyệt chủng của
ông cậu trẻ lâu rồi mới có dịp tái ngộ của mình, Tử Thần ko
câu nệ tỏ rõ thái độ chán chường ko muốn tiếp cho ai kia thấy.
-Ra...cháu...đã biết chuyện này!_Ngớ người một chút trước áp
khí đè nằng vô hình kia, Khải Phong đảo mắt nhìn Tử Di đang
đứng trên bục nhìn mình rồi dán ánh mắt lên khuôn mặt của kẻ
dám chặn đường, khoé môi cong lên đầy giễu cợt.
-Thì cậu cũng đã biết đấy thôi!_Chú ý đến từng cử chỉ của
ông cậu, Tử Thần phần nào có chút lí giải được ý nghĩa trong câu nói đầy khinh giễu kia, vẻ mặt thoáng não nề. Cuối cùng,
dù có bày mưu sắm kế giấu nhẹm mọi chuyện, Khải Phong vẫn
biết Gia Băng còn sống. Điều này có nghĩa là, lại thêm một kì đà vượt hoang mạc đến ngáng đường cậu rồi. Đời cách mạng
của cậu sao mà dài lê thê quá!
-Đồ khốn!_Thằng cháu mình vào hùa với bọn buôn người làm
chuyện trái luân lí đạo người, cũng tốt, nhân cách của nó vốn tệ hại thế rồi, thêm nữa cũng chỉ làm chiến công của nó thêm hiển hách thôi, nhưng nó dám cả gan đem bán người của chú
mình như một món đồ mà ko thèm xin phép, điều đó như một
chuỗi calo phỉ nhổ vào thanh danh khó khăn lắm mới tạo dựng
được của Khải Phong, khiến cậu ko thể nào nén cơn tức giận
sục sôi xuống dạ dày được nữa.
Mạnh bạo vung tay xé gió, Khải Phong giáng một đấm tràn ngập
thù mới nợ cũ vào khuôn mặt đẹp trai của Tử Thần, một công
đôi việc hủy hoại luôn dung nhan đối thủ.
Bất ngờ lãnh trọn cú đấm từ trên tr