Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko?

Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3213141

Bình chọn: 7.00/10/1314 lượt.

có thể mắc một số di chứng sau này, qua thời gian mới biết được.

-Di chứng? Ông đang nói cái gì thế?_Hàn phu nhân hỏi yếu ớt, người bà dần cứng lại.

-Di chứng đó là gì?_Hàn lão gia hạ giọng, thanh âm nhuốm màu chết chóc đến rợn người.

-Nặng nhất..._Ông bác sĩ nuốt nước bọt như thể điều ông sắp nói ra vô cùng nghiêm trọng_...là vô sinh.

Như một ngọn nến sáng rực bị lưỡi
kiếm vô tình làm tắt phụt, căn phòng chờ đột ngột rơi vào tĩnh lặng đến
khó thở. Thời gian giãn dài, dang dải, kéo lê thê, 1 phút trôi qua mà
tựa như cả ngàn năm trời đằng đẵng. Bầu ko khí xung quanh như lắng dần,
khô hanh đến nghẹt thở.

Đám người xung quanh đồng loạt hít mạnh một hơi, thanh âm tựa như hít
phải một luồng lãnh khí. Họ cả kinh người như phỗng, trên mặt vẫn duy
trì cùng một loại mặt ngây thơ vô tội nhưng phảng phất sự kinh hãi như
đang xem một loạt phim kinh dị.

Họ ko ai nói gì hay phát biểu cảm tưởng của mình sau khi được tận tai
nghe thấy đoạn hội thoại ngắn. Những con người nán lại xung quanh, họ
nín thở, mà đúng hơn là ko dám phả dài 1 tiếng, hay lui đi bảo toàn tính mạng, bởi họ sợ, chỉ cần một cử động nhẹ của mình sẽ bị con người đang
mang ngút ngàn lửa giận kia phát giác, cho vào tầm ngắm trả thù về sau
theo cái cách mà "giang hồ" đồn đại: giận cá chém thớt.

Màu trời lạnh lẽo, hanh khô đến kì dị, hệt y như có mùi chết chốc từ căn nhà xác của bệnh viện vẳng đến, đeo bám ko rời.

Một con ruồi hăng hái bay đến "nhập tiệc" rồi thả người rơi độp xuống
sàn nhà lạnh với bệnh án đột tử mà chết, âu cũng là cái số chung của
những kẻ ngoại lai ko phận sự sa chân lỡ bước. Chỉ cần biết gió chiều
nào, ngã chiều ấy thì may ra tính mạng còn vẹn nguyên.

Trái với cái cảnh lửa giận bừng bừng sát khí đùng đùng rút súng nả đoàng đoàng mà hầu hết kẻ ngoài cuộc phỏng đoán, Hàn lão gia chỉ đưa đôi mắt
ẩn hiện làn sương qủy quái nhìn thẳng vào khuôn mặt đang tái dần và bối
rối của ông bác sĩ khi ý thức được nguy hiểm cận kề, cằm hếch nhẹ lên
cao đầy trịch thượng.

-Ý ông, con gái tôi sẽ ko thể sinh con?_Trầm tĩnh đưa ra một câu hỏi
dường như chẳng mang một ý nghĩa nào, thậm chí còn làm người khác ngờ
vực về IQ của bậc đế vương giới thượng lưu thế giớ, Hàn lão gia cơ mặt
vẫn lãnh đạm, khẩu súng ngắn trong lòng áo vẫn chẳng buồn rút ra.

-Chỉ là có khả năng thôi, thưa ngài. Hiện giờ cần phải theo dõi mới biết được_Ông bác sĩ bình tĩnh trả lời, ko biết tại sao nhưng ông có dự cảm
rằng mình sẽ ko bị nguy hại.

-Thế sao?_Cong môi cười giễu thần trí người, Hàn lão gia trở người, đưa
nhãn thần ngự lên tấm thân già trơ lì đang cố gắng đứng dậy của lão quản lí. Sải chân ông bước dài.

-Ông đã biết, đúng chứ?_Thật khác với sự tàn nhẫn, coi mạng người như cỏ rác thường ngày, Hàn lão gia chất vấn.

-Vâng! Tôi đã biết!_Ông quản lí qùy sụp xuống ngay khi vừa đứng vững
trên đôi chân nhũn mềm của mình, khoé môi khô ráp mấp máy như phải bùa,
dường như ông ta đã ko thể giữ nổi sự trâng tráo, chai lì, già dặn như
thường ngày được nữa. Sự hoảng sợ trước cái chết như kết cục có sẵn mà
bản thân ông ta đang phải đếm từng khắc chờ đợi, sự choáng ngợp trước
thế lực đằng sau một học sinh ban C mà ông ko bao giờ ngờ tới bỗng chốc
chiếm lĩnh mọi thớ thịt đang run lên lạnh toát.

Sự hối hận ngập tràn.

Con người, ai mà ko sợ chết.

Ko để chồng phải đơn phương độc mã trên chiến trường lâu hơn nữa, Hàn
phu nhân sau một hồi rã rời chân tay, dựa vào lòng con trai mình lấy
chút sinh khí để có thể thở, để làm động lực chỗng đỡ thể xác sắp qụy
ngã chậm rãi rời khỏi vị trí đã bén rêu, bước về phía ông quản lí.

Bà ngước nhìn khuôn mặt u tối của chồng 1 lát rồi đưa 2 lòng bàn tay
lạnh toát cứng ngắc áp lên đôi gò má đẫm mồ hôi đối diện, chỉnh khuôn
mặt trắng bệch cùng đôi mắt đen trốn tránh nhìn thẳng vào mình.

Khuôn mặt bà dãn ra đôn hậu, hệt như đức mẹ Maria xứ Tây người.

-Nếu ông đã biết điều đó, tại sao ông vẫn để con gái tôi phẫu
thuật?_Giọng nói bà toát ra từ khuôn miệng diễm lệ, thanh âm như được
ướp liều thuốc mê loại nặng, khơi gợi những kẻ vô tình nghe thấy hoặc
trực diện nghe được những cảm xúc âu sầu đẫm buồn, xen lẫn cả sự thức
tỉnh về tâm hồn lẫn thể xác. Như liều thuốc để người ta phải dừng lại,
đắn đo và hoài nghi về những điều mình đã và đang thực hiện.

-Tôi...tôi xin lỗi_Ông quản lí cụp mắt, yếu ớt đáp, trái tim ông như
thấm đẫm nỗi đau mà con người đang chạm vào da thịt mình phải chịu.

-Ông đã ép nó, phải ko?_Lời chất vấn tiếp theo tuôn ra thật nhẹ, tựa làn gió độc nhưng mang hơi ấm ủ ấp cơ thể người.

-Vâng, tôi đã làm_Ông quản lí ngoan ngoãn nhận tội_Tôi đã cầu xin cô ấy
giúp đỡ, nhưng lại ko cho cô ấy biết sự thật. Tôi đúng thực đáng tội,
rất đáng tội.

-Đúng, đáng nhẽ ông phải tự kết liễu bản thân nhơ nhuốc, bẩn thỉu của
mình từ sớm mới đúng!_Hàn phu nhân gật nhẹ đầu đồng tình, bàn tay vương
chút ẩm uớt từ da mặt nhờn đẫm mồ hôi nhanh chóng rời đi, trở về với chủ


Snack's 1967