
chúng chắc đã nghe tiếng động, chẳng mấy chốc sẽ chạy lên đây đó!”
Mỹ Lệ cố hết sức bình tĩnh, không nói năng gì nữa mà chộp lấy cổ tay Cẩm Tú cùng nhau chạy ra ngoài.
“ Có chạy cùng chạy! Mẹ con chúng tôi cần có cô để tố giác Một Mắt!”
---------
----
Mây vần vũ trên bầu trời, cơn mưa từ đâu đột ngột trút xuống như thác
lũ. Cẩm Tú lắng nghe tiếng sấm trên đầu mình, lòng chợt thắt lại.
Dù tính mạng bị đe dọa, nguy hiểm kề cận, người đàn bà này vẫn không bỏ mặc cô mà quay lại đây. Bất kể có phải vì lý do cần một nhân chứng để
tố giác Một Mắt hay chẳng qua là tình người đi nữa, Cẩm Tú thật sự cảm
thấy rất cảm động.
Chỉ một cử chỉ nhỏ nhoi thôi, cũng có thể khiến một cô gái lòng dạ đầy hiểm ác này cảm động sao?
Trong phút chốc, bàn tay của Cẩm Tú đã chuyển tư thế sang chủ động, cô
đi đằng trước và dẫn dắt Mỹ Lệ đi đằng sau, giọng nói đầy kiên định:
“ Tôi quen địa hình ở đây, chúng ta có thể thoát ra bằng cửa sổ phòng vệ sinh!”
Vài phút sau, hai người họ quả thật đã đứng ngay trước cửa phòng vệ sinh, nhưng là ở khoảng cách mười mét.
Cẩm Tú và Mỹ Lệ đứng nấp vào trong vách tường, dườn như căng thẳng đến
mức nín cả thở. Xung quanh, từ mọi ngõ ngách ở các căn phòng có cửa sổ
đều có bóng dáng của bọn chúng. Mỗi cánh cửa ít nhất cũng phải có hai
tên, hoàn toàn không cách nào có thể đến gần.
Cô bặm
môi, trong lòng vô cùng tức tối. Theo như những gì cô biết, hôm nay tất
cả những kẻ tai to mặt gấu trong bang hội đều đi cùng với Một Mắt đến
nơi giao dịch hàng rồi cơ mà. Đáng lý ra lúc này phải ít người qua lại
mới đúng chứ?
Cửa sổ phòng vệ sinh là nơi thông giáp ra bên ngoài dễ dàng nhất,
nhưng bây giờ chỗ này cũng bị phong tỏa, làm sao họ có thể thoát khỏi
được đây?
Hai bàn tay cô siết chặt lại, cho dù không muốn thì cũng phải chấp nhận. Chỉ còn một lối đi duy nhất thôi!
“ Dì à, chúng ta phải quay trở về phòng!”
“ Cái gì?”
Mắt Mỹ Lệ mở to hết cỡ, nét mặt sa sầm lại nhìn cô với vẻ không tin được.
Cẩm Tú hít một hơi thật sâu, nắm lấy hai bả vai bà và nói:
“ Hãy nghe tôi nói, bây giờ chúng ta không thể thoát khỏi nơi này được. Mọi ngõ ngách tầng lầu này đều bị bọn chúng bao vây hết rồi. Chỉ còn
cách duy nhất là ... thoát khỏi cửa sổ phòng của tôi, có như vậy chúng
ta mới có thể ra bên ngoài gặp Phương Nhã. Dì hiểu chứ?”
“ Cô ... cô có bị điên không? Phòng của cô ở tầng thứ ba đó?”
“ Chúng ta có thể tìm cách. Không còn cơ hội nào nữa đâu, đi mau!”
“ Muốn đi đâu hả? Con gái yêu quý của ba?”
Sấm chớp rạch ngang bầu trời, bên ngoài cơn mưa xối xả như trút nước.
Mỹ Lệ và Cẩm Tú chết sững, đôi mắt kinh hoàng từ từ xoay đầu lại.
Người đàn ông bị chột một bên con mắt, xung quanh là cả một bang hội đủ các loại cấp thuộc tay sai, thượng cấp hạ cấp đều có mặt đầy đủ cả. Bọn chúng đứng trước mặt cô và Mỹ Lệ, cả người toát lên mùi sát khí vô cùng đáng sợ.
Cẩm Tú toàn thân cứng đờ, cổ họng run rẩy kêu lên:
“ Ba!”
---------
---
Trong khi đó, tại nơi cứ địa giao hàng của Một Mắt ...
“ Chết tiệt, bọn chúng trốn thoát rồi!!!”
Bầu trời sấm nổ đùng đùng, ngoài đường chỉ toàn một màu trắng xóa. Ngay lúc này, toàn bộ lực lượng cảnh sát đã tụ tập đầy đủ, đứng trước địa
điểm giao dịch mà Phương Nhã đã báo tin. Họ đứng bao vây xung quanh nơi
này, xe cảnh sát và cả những người của Kevin phủ kín lối đi, hoàn toàn
không một vật gì thoát khỏi được.
Thế nhưng không ngờ
bọn họ đã đến quá trễ. Khi đội lực lượng tinh anh của cảnh sát phá cửa
xông vào căn cứ, thì bên trong nhà hoàn toàn không một bóng người, cũng
không có lấy một lô hàng cấm nào cả. Ngoại trừ những vật dụng nơi này,
bàn ghế, đồ đạc toàn bộ đều vương đầy khắp nhà, mọi thứ lộn xộn dường
như bọn người xã hội đen đã bỏ chạy rất vội vã.
Điều đó có nghĩa là, đã có người lén lút báo tin cho bọn chúng.
Kevin hai tay vịn xe lăn, sống lưng lạnh toát nhìn một bãi tang hoang
trước mặt. Đội cảnh sát đều đã có mặt đông đủ, tay cầm súng, áo chống
đạn, mũ bảo hộ, tất cả đều được trang bị vô cùng kỹ càng. Rốt cuộc cũng
để bọn người của Một Mắt đi trước một bước.
“ Hoàn toàn không có ai, sir!”
“ Bên này cũng không có một bóng người, sir!”
“ Đội chúng tôi cũng không tìm thấy dấu vết khả nghi nào, sir!”
Cả thân người Kevin cứng như gỗ đá, sắc mặt vô cùng căng thẳng. Anh lúc này chỉ nghĩ đến mỗi an nguy của Jessica – người con gái anh yêu mà
hoàn toàn không nhận ra được vẻ mặt của Justin Nguyễn và viên chỉ huy
cảnh sát mỗi lúc một sa sầm hơn.
Cách đây vài tiếng đồng hồ, khi anh sai người truy lùng ráo riết
Phương Nhã thì cô đột nhiên bắt liên lạc với anh, báo rằng tối nay Một
Mắt sẽ có một cuộc giao dịch ngay tại nơi này. Anh còn chưa kịp hỏi rõ
nguộn ngành xem cô đang ở đâu,vì sao lại biết chuyện này thì đã vội cúp
máy. Có gọ