
Cô vốn không thể ngờ, trong khi bản thân đang cố lục lọi
quá khứ, tìm hiểu trong suy tư những giải đáp thắc mắc về anh thì lúc
này Quốc Thịnh cũng âm thầm lặng lẽ đi theo cô, đợi đến khi thấy cô đã
bước chân vào khách sạn làm thủ tục đặt phòng, anh mới thở phào nhẹ nhõm rồi từ từ mất hút sau biển người dày đặc.
Reng! Reng!
Tiếng chuông điện thoại vang lên át cả bầu không
khí im lặng bao trùm xung quanh bàn ăn. Cẩm Tú nhìn vào màn hình, chần
chừ một lát rồi mới cầm điện thoại vào trong phòng bắt máy.
Cô vừa đóng cửa vào phòng thì sắc mặt thay đổi hẳn, gằng giọng ngăn cho âm thanh không quá lớn để lọt ra bên ngoài:
" Tôi đã bảo rồi, không được gọi đến lúc tôi đang ăn mà!"
<>
Chiếc điện thoại trên tay cô xém chút là rơi xuống đất. Cô vội vã đi tuốt ra ngoài ban công, nín thở hỏi lại:
" Chắc chứ?"
<>
Cẩm Tú ngẩng mặt lên nhìn ánh trăng tròn sáng giữa đêm tối, môi hé nụ
cười đầy thỏa mãn, không nén được tiếng cười khe khẽ. Một tay vịn thành
ban công, tay kia nắm chặt lấy điện thoại, cô đắc thắng nói:
" Tốt lắm! Cứ tiếp tục theo dõi, đừng để ai phát hiện. Nếu không con gái anh sẽ ..."
Dường như không muốn nói hết câu, cô kéo dài giọng ra đợi chờ phản ứng
kịch liệt từ ai đó. Bên đầu dây kia chợt nín bặt, không cần nhìn mặt Cẩm Tú cũng biết được là người đàn ông đó đang cố kìm cơn xúc động. Quả
thật là một lúc lâu sau, ông ta mới cất lời, giọng run run nói:
<>
Môi cô khẽ nhếch lên, nụ cười trên môi càng lúc càng thâm hiểm khó
lường, tay vén lấy tóc mái lòa xòa trước trán, trịnh trọng kêu lên:
" Yên tâm, anh xử lý tốt vụ này. Tôi sẽ không bạc đãi anh đâu. Con gái anh sẽ tai qua nạn khỏi!"
Cuộc gọi kết thúc!
Ngẩn người nhìn điện thoại một hồi lâu, Cẩm Tú mới từ từ nhắm chặt mắt
lại, hít lấy mùi không khí dễ chịu hòa cùng với gió, lòng cảm thấy vui
vẻ, tâm trạng vô cùng thoải mái, thỏa mãn ...
" Phương Nhã! Nếu cô thật sự còn sống trên đời này thì tốt nhất đừng bao giờ quay trở
lại. Nếu không thì kết cuộc của cô rồi sẽ giống như ba của cô mà thôi!"
Đúng vậy! Cẩm Tú là người nham hiểm, tuyệt đối sẽ không từ bỏ thứ gì
thuộc về mình. Vì vậy những thứ ngáng đường, có nguy cơ phá hoại đến
tình yêu của cô, tất cả đều phải loại bỏ! Mai Phương Nhã, cô ta đã khiến cô có ba mà không được nhận, thì bây giờ cô sẽ làm cho cô ta biết cảm
giác mất đi ba của mình là như thế nào!!!
Mưu Tính
Trăng tròn vành vạnh, chiếu qua cửa sổ xuống
mặt đất, như khoác một lớp ánh dương bằng bạc lên người Phương Nhã. Cô
đang dựa lưng lên ghế, tỉ mỉ tháo từng bộ phận của chiếc điện thoại, lắp một sim mới hoàn chỉnh vào. Vài giây sau khi đã lắp xong sim mới, cô
mới thừ người ra nhìn chiếc điện thoại cầm trên tay, không biết cảm giác lúc này là nhẹ nhõm hay nặng nề nữa.
Con người thật lạ, đã có
khả năng rời xa, nhưng tại sao tâm trí vẫn còn nhớ đến, không tự chủ
được mà có một chút luyến tiếc. Là cô đang luyến tiếc một người yêu cô
hết lòng, hay chẳng qua là tiếc nuối với quãng thời gian đẹp đẽ đó.
Đưa tay cốc một cái vào đầu, cô ngăn mình không được phép nghĩ đến, dù
chỉ là cảm xúc rung động nhất thời. Cô và anh giờ đã là người của hai
thế giới, hai tầng lớp khác biệt. Có lẽ, Kevin vốn dĩ chỉ là một người
đi lướt qua đời cô mà thôi. Cảm xúc rồi sẽ qua thời gian mà phai nhạt!
Luồng không khí lạnh ngắt xông thẳng lên người Phương Nhã, buốt đến tận óc. Cô đưa mắt nhìn xung quanh, căn phòng lạnh lẽo chỉ riêng một mình
cô, bất giác cảm thấy cô đơn, trơ trọi quá! Người thân không có, người
cô yêu lại càng không. Từ bây giờ, cô phải ráng sức tìm kiếm một việc
làm cho mình, đến thăm ba mẹ thường xuyên để họ đỡ phải thấy cô đơn
trong cảnh tù túng.
Rồi ngày mai, cô sẽ lại vào trại cai nghiện thăm ông - người cha xưa kia từng là một người đàn ông hiền lành nhất
thế gian mà cô từng được biết!
Cảm giác mệt mỏi xâm chiếm, kéo
cặp mi nặng trĩu cụp xuống, Phương Nhã bắt đầu buồn ngủ, bèn nhoài người xuống giường nhắm mắt. Và lần đầu tiên trong đời, cô mơ một giấc mơ có
Kevin!
" Hahaha!"
Dưới làn gió lồng lộng, mái tóc cô
xõa dài khẽ tung bay, khi cúi đầu xuống, những lọn tóc thơm mượt mùi bạc hà thoang thoảng khiến anh bừng tỉnh khỏi giấc ngủ, một phần vừa cảm
giác được thứ gì đó cọ cọ lên mặt rất nhột, anh liền mở bừng mắt, thì
bắt gặp ngay điệu bộ hốt hoảng của Phương Nhã.
Anh ngờ nghệch
nhìn vẻ mặt lúng túng của cô, hai tay chắp ra sau lưng như cố tình giấu
diếm gì đó, khi anh còn đang lơ mơ chưa tỉnh ngủ hẳn thì lại thấy cô
cười giả lả, đi từng bước thụt lùi về phía sau:
" À, em đang phủi ruồi cho anh ngủ đấy, anh ngủ típ đi. Em không phiền anh nữa ... em ... ra ngoài nhé!"
Cô một tay vẫn chắp ra sau lưng, tay còn lại hươ hươ trong không trung, mồ hôi hột chợt túa ra, chuẩn bị quay ngoắt 180 độ để chuồn thì ...
" Đứng lại!"
Cô giật thót mìn