
/>" Cái gì? Phương Nhã làm sao? Con bé thế nào rồi? Có sao không?"
Bà hốt hoảng xém chút nữa là nhảy dựng lên, vẻ mặt căng thẳng tột độ, dường như đã chịu sự đả kích dữ lắm.
" Không, Phương Nhã không sao. Bác gái hãy yên tâm!" - Cô lắc đầu cười
đau khổ, người mẹ khi xưa bỏ mặc cô trốn nơ cũng chưa từng thể hiển tình mẫu tử như thế này, chỉ qua hai năm mà bà đã thay đổi như thế, cảm giác này khiến cổ họng cô nghèn nghẹn, cay đắng xen lẫn hạnh phúc khiến cô
nghi ngờ rằng liệu có phải đang mơ.
" Không! Nếu nó không sao, tại sao không đến thăm bác. Hai năm rồi, con bé vẫn không tha thứ cho bác hay sao?"
Giọt nước mắt đau đớn rơi trên má Mỹ Lệ, bà vừa cười lại vừa khóc, vẻ
mặt hối hận chìm đắm trong bà hai năm trời, có lẽ đã quá muộn. Ngay cả
đứa con gái duy nhất cũng không muốn nhìn mặt bà!
Đột nhiên, một tia sáng lóe lên trong đôi mắt, bà nắm chặt điện thoại, hỏi cô bằng giọng vô cùng kích động:
" Jes .. Jessica, con có thể nói cho bác biết, con bé hiện giờ đang ở
đâu không? Hai năm qua nó sống thế nào? Bác nhớ nó lắm, Quốc Thịnh cũng
rất nhớ nó. Có phải ... có phải là Quốc Thịnh tìm được con bé đúng
không? Có phải không?"
Cô gật đầu, rồi lại lắc đầu, đôi môi run rẩy ngăn bản thân không được khóc. Phải đóng nốt vở kịch còn lại, mẹ cô đã khổ lắm rồi. Đừng để bà phải lo lắng thêm nữa!!!
" Cô ấy vẫn tốt, sống rất tốt, mọi thứ đều rất ổn..."
Nói đến đây, cổ họng cô như nghẹn lại. Thật sự cô không biết phải nói
như thế nào tiếp theo nữa, trước khi đến đây cô chỉ mong có thể được gặp mặt bà, trút hết những gánh nặng trong lòng, nói hết những điều muốn
nói sau hai năm xa cách. Nhưng không ngờ khi nhìn thấy khuôn mặt tiều
tụy thiếu sức sống của mẹ mình, cô lại không đành lòng khiến mẹ phải đau buồn hơn nữa. Có lẽ, tái sinh bằng một khuôn mặt khác trước mặt bà cũng là điều tốt. Ít ra cô sẽ không đến mức mà không nhìn mặt bà, không bộc
bạch hết những nỗi đau của mình. Khoảng thời gian dài đằng đẵng càng
khiến cho quan hệ giữa hai mẹ con cô xa cách hơn. Nỗi đau vẫn còn âm ỉ
trong tim, nếu như không nhờ có khuôn mặt mới này thì thật không biết
phải đối mặt với bà như thế nào nữa!
" Là nó không muốn gặp
bác, đúng không? Nó giận hai bác, vì đã bỏ nó mà đi! Là hai bác có lỗi,
hai bác không đáng làm cha mẹ của nó!"
Phương Nhã đang trong
cảm xúc bị đè nén như lấy lại tinh thần, sau đó mới giật mình nhìn thấy
đôi mắt đầy thống khổ của bà, bất giác lòng cay đắng. Khi xưa bị bỏ rơi, cô đã từng mơ không biết bao nhiêu lần, thấy rằng cha mẹ cô trở về và
xin cô tha thứ... hoàn cảnh đó cũng y hệt như lúc này. Ngỡ rằng bản thân sẽ thấy vô cùng hả dạ, hận không thấu hai người thân nhất của mình.
Nhưng khi mọi thứ trở thành sự thật, cô lại không thấy vui vẻ, ngược lại còn rất đau, đến mức không thở nổi!
Có lẽ, khi một người luôn
chìm trong cảm giác thỏa mãn ngần ấy thời gian, nay nhận thức được cảm
giác hả lòng hả dạ đó đã quá đỗi quen thuộc rồi. Đến mức khi sự tưởng
tượng của mình trở thành sự thật, cũng không còn cảm giác gì nữa!
Huống hồ gì, bà đã ở trong trại giam hai năm, cực khổ ngần ấy năm. Có lẽ, mọi phẫn uất trong lòng cô đã dần tiêu tan mất rồi!
" Bác gái, Phương Nhã rất thương bác. Chỉ có điều hai năm qua, cô ấy
vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật, chưa thể bình tĩnh lại để sáng suốt nhìn ra mọi việc. Nhưng cũng đã bao nhiêu năm rồi, giờ cô ấy đã thông
suốt, cũng không còn hận hai bác nữa. Cô ấy rất muốn gặp bác, nhưng có
một số chuyện vướng bận nên không đi được, đành nhờ con đến thăm bác!"
" Thật không?" - Bà rơi lệ, giọt nước mắt nóng hổi vương trên mi, mà nụ cười vui sướng càng ẩn hiện trong đôi mắt buồn đó, bối rối gật đầu - "
Thế thì may quá. Nó không giận bác, vậy là mừng lắm rồi! Chỉ mong có thể gặp lại nó, bác rất mong gặp lại nó!"
Cô cười đau khổ, quả
thật cô không còn giận mẹ cô nữa, nhưng vẫn không biết phải đối mặt với
bà thế nào. Thì làm sao có thể gặp mặt bà, nói rằng Jessica chính là
Phương Nhã, là đứa con gái đáng thương của bà được đây!?
" Phải rồi, con quen biết con bé từ khi nào? Rất cám ơn con, cám ơn con đã đến đây an ủi bác. Con đúng là người bạn tốt!" - Bà vén tay áo chùi nước
mắt, sau đó như chợt nhớ ra điều gì, bèn hỏi - " Phải rồi, Quốc Thịnh có tìm được con bé không? Bấy lâu nay con bé sống ở đâu, Quốc Thịnh ngày
nào cũng không ngừng tìm con bé, nhưng không tài nào tìm thấy được?"
Cô mở to mắt, tim bất giác ngưng một nhịp. Anh tìm cô suốt hai năm trời thật sao? Tại sao phải như thế? Không phải anh đã có Cẩm Tú, lại còn có đứa con, sao còn tìm cô làm gì? Hay là vì thương hại cô, áy náy, cắn
rứt lương tâm nên mới phải tìm cô?
Mỹ Lệ vốn không để ý đến ánh mắt khác thường của Phương Nhã, chỉ cố nén tiếng thở dài, đôi mắt vẫn
buồn man mác, không cách nào khống chế được:
" Con hãy về nói
với nó, Quốc Thịnh là chàng trai tốt. Hai năm qua, cậu ta luôn đến thăm
hai bác đều đặn, khiến cho bác cũng cảm thấy ấm lò