
ng thấy được ánh
sáng. Cô đành lòng bỏ mặc họ sao?
Họ bỏ cô mà đi mấy tháng trời ròng rã, cô đi biệt khỏi nước Việt Nam hai năm trời dài dẳng. Cuối cùng cũng phải có một ngày trở về. Thăm họ, cha mẹ ruột của cô!
Cô
đứng đó, đôi mắt tràn đầy nỗi thống khổ, tâm trí trở nên vô cùng rối
loạn. Hết nỗi đau này đến nỗi đau khác, thay phiên cào xé tim cô, bóp
nghẹn cả hơi thở, khiến cô hoảng loạng không biết làm gì, cứ đứng ngây
ra đó, đôi mắt đen thẫm sâu hút nhìn chằm chằm vào bức tường kiên cố đối diện mình, lòng cồn cào một thứ tình cảm mềm yếu của năm xưa.
Thời gian chầm chậm trôi qua, cô cứ đứng yên ở đó, những người thăm tù
cũng lần lượt bỏ về, nơi phòng chờ cũng trở nên thưa thớt. Cuối cùng đến một lúc sau, một người mang đồng phục lính canh, bước đến bên cô hỏi
chuyện:
" Có phải đến thăm phạm nhân không? Cô muốn gặp ai?"
Một luồng cay xè xộc lên mũi, cô hít thật sâu đủ năm lần, sau đó đưa
mắt nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, giọng khẽ khàng như gió:
" Tôi muốn gặp Cao Mỹ Lệ!"
BƯỚC NGOẶT TT
Chap mứi chap mứi nha mng
:monkey26::monkey26::monkey26: sau 2 trang cmt ta sẽ post chap ms nữa
:MatCuoi (51)::MatCuoi (51)::MatCuoi (51):
Bên phía ngoài, Quốc Thịnh sắc mặt trắng bệch, đau đớn nhìn bóng dáng Phương Nhã mất hút
khỏi cánh cửa. Anh đã đuổi theo kịp cô đến đây, thế nhưng lại không dám
bước vào. Khoảng cách hai năm, giữa hai năm đó đã có biết bao nhiêu
chuyện xảy ra. Cô mất đi trí nhớ, nhất thời đem lòng yêu một anh chàng
Việt Kiều Mỹ, anh cũng không trách, vì anh biết cô sẽ chỉ say nắng nhất
thời. Cho đến khi giải tỏa được hết hiểu lầm, cô có thể mở lòng mà đến
với anh lần nữa. Anh biết Quốc Thịnh của khi xưa vô dụng đến mức nào, đã không thể chính tay bảo vệ người con gái anh yêu, ở bên cạnh cô lúc cô
đơn nhất. Để rồi hai năm trôi qua, khoảng cách giữa hai người lại càng
xa vời vợi, cảm giác như sắp phải buông tay người mình yêu. Anh quả thật không thể chịu nổi.
Đôi mắt anh vằn lên những tia đỏ, nhìn lăm lăm vào chiếc bóng của bản thân đổ dài ra mặt đất, tự động viên bản
thân rằng cô đã ở đây, gần bên anh, chỉ cần đợi một khoảng thời gian nữa thôi. Khi cô có thể bình tĩnh nghe anh giải thích mọi việc, và anh sẽ
dứt khoát trút bỏ đi những vấn vương tơ lòng của Cẩm Tú... thì mọi
chuyện sẽ trở lại như vị tri cũ, anh và cô sẽ lại ở bên nhau.
Hai năm trước, anh không có trong tay sự nghiệp tiền đồ. Còn bây giờ,
anh tự tin bản thân mình có thể bảo vệ lấy người con gái anh yêu thương
nhất, để cô yên tâm được anh che chở, mãi mãi không bao giờ để cô khóc,
tổn thương vì bất cứ điều gì nữa!
Mắt lại vô thức nhìn vào bên
trong trại giam, anh thầm thở dài, chân mày cũng vì thế mà cau lại. Giờ
cô đã rất đau lòng vì gia đình rồi, nhất định sẽ không đủ sáng suốt mà
nghe anh nói. Thôi thì trước hết, khoan hãy đá động đến chuyện của hai
người, kẻo cô lại đau lòng thêm nữa ...
Trong khi đó, tại phòng thăm phạm nhân ...
Nhìn người đàn bà vừa xa vừa gần ở trước mặt mình, dùng ánh mắt lạ lẫm
khó hiểu nhìn Phương Nhã, lòng cô như thắt lại. Cô siết chặt điện thoại
kề sát lên tai, giọng nghẹn ngào không thốt nổi một tiếng, nước mắt lại
lã chã rơi.
" Cô là ai? Tôi quen biết cô sao?"
Mỹ Lệ
nhìn cô với ánh mắt do dự, thắc mắc không ngừng vì hôm nay lại có một cô gái xinh đẹp đến thăm bà, hơn thế nữa còn khóc một cách ngon lành trước mặt, đôi mắt to kia như biến thành một lỗ đen sâu thẳm, càng lúc càng
chìm trong bóng tối, tưởng chừng như không thể nào tìm thấy được ánh
sáng...
Phía ngoài cửa, tiếng bước chân đi lại của ai đó, như
gõ nhịp vào tim cô đau nhói. Bà không nhận ra cô, cũng phải! Khuôn mặt
kiều diễm này đâu còn là của Phương Nhã năm xưa. Cơn uất hận vì đã bị bỏ rơi, nỗi đau cô đơn và lạc lõng trong thời gian đó dường như sống dậy,
biến thành ngọn lửa thiêu đốt tim cô... nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt
tiều tụy và tình cảnh trước mắt, tim cô lại mềm nhũn, tuyến nước mắt
cũng vì thế chảy ra không ngừng.
" Cô gái, cô làm sao thế?"
Phương Nhã chớp mắt, giọng nói của người đàn bà trước mặt vừa thể hiện
sự lo lắng, lại vừa tò mò khó hiểu. Đôi mắt cô rưng rưng, giọng trở nên
nghẹn ngào:
" Xin lỗi bác, trông bác thật giống người mẹ quá cố của con, vì xúc động quá nên mới ..." - Đưa tay quẹt nước mắt, cô hít
thật sâu rồi nói tiếp - " Con là Jessica, là bạn của Phương Nhã con gái
bác!"
" Sao? Con ... con là ... bạn của con bác?" - Đồng tử Mỹ
Lệ như giãn ra, bóng tối u uất trong đôi mắt đã được tia sáng hy vọng
nhỏ nhoi len lỏi, bà lập tức hỏi lại, vẻ mặt không tránh khỏi vui mừng,
nhưng chỉ vài giây sau liền trở nên hoang mang - " Nhưng nó đâu, con gái bác ... Phương Nhã đâu?"
" Bác gái, cô ấy hiện giờ không được
khỏe, không thể đến thăm bác được. Con thay mặt cô ấy đến thăm bác!" -
Cô mỉm cười, cố đè nén nỗi đau vào trong lòng, nói thật nhanh như sợ
rằng giọng nói nghẹn ngào của mình khiến bà nghi ngờ.