Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Thanh Mai Của Chàng Trúc Mã Của Nàng

Thanh Mai Của Chàng Trúc Mã Của Nàng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325512

Bình chọn: 7.00/10/551 lượt.

ã về khuya, không khí càng lạnh hơn. Trần
Hướng Viễn cương quyết ra sau xe lấy áo khoác lên người Vương Xán.

Cô vui vẻ đón nhận sự chăm sóc này, nhưng lại thầm thì: “Mẹ mà thấy
muộn thế này vẫn khoác áo của con trai về nhà, thế nào cũng thẩm vấn cho mà xem.”

“Thế còn hơn là bị cảm cúm. Hơn nữa, áo khoác của bạn trai không phải là chuyện rất bình thường sao?”

Trần Hướng Viễn giúp Vương Xán chỉnh lại vạt áo, tranh thủ rẽ tóc cô
ra rồi hôn lên gáy cô. Vương Xán cười né tránh rồi lập tức nghiêm mặt
lại. Cô thấy Thẩm Tiểu Na đứng cạnh chiếc xe Honda CRV trắng trong hầm
để xe cách đó không xa, lạnh lùng nhìn về phía họ.

Trần Hướng Viễn nhìn theo ánh mắt của Vương Xán, chau mày nói: “Tiểu Na, sao muộn thế này em mới về nhà?”

Thẩm Tiểu Na đong đưa bước tới. Vương Xán lập tức nhận ra, hôm nay cô cũng uống rượu say, quả nhiên Trần Hướng Viễn bực tực nói: “Không phải
anh đã nói với em rồi sao? Đừng có động một tí là uống rượu, càng không
được lái xe khi uống say.”

Thẩm Tiểu Na mặc kệ anh nói, bước đến một chỗ cách họ rất gần rồi
đứng lại, nhìn Vương Xán từ trên xuống dưới, “Tối nay ăn mặc đẹp lắm,
cũng coi như có chút gợi cảm, tốt hơn bình thường nhiều.”

Vương Xán không thèm đáp lại. Cô bỗng hồi tưởng lại, vừa rồi sau khi
uống say chắc cô không có bộ dạng chẳng ra làm sao như thế này chứ. Cô
chỉ phán đoán một cách khách quan, bộ dạng đó đúng là không hề tốt đẹp
gì.

Thẩm Tiểu Na cười chế giễu: “ Không phải cố tình mặc như thế này để anh Hướng Viễn nhìn đấy chứ?”

Vương Xán rất tức giận, nhưng không đợi cô nói, Trần Hướng Viễn đã
lên tiếng: “Tiểu Na, không được nói năng lung tung. Mau về nhà ngủ đi!”

Thẩm Tiểu Na bĩu môi: “Xem ra cô đạt được rồi đấy. Chúc mừng cô, chúc cô may mắn.” Tiểu Na vung vẩy chiếc túi màu vàng kim, quay người nghêu
ngao hát rồi bước về phía thang máy.

“Đợi một lát, anh nói với em bao nhiêu lần rồi. Không được tùy tiện để xe vào vị trí xe cố định của người khác.”

Thẩm Tiểu Na đứng lại, cứ thế bước vào thang máy. Vương Xán nhìn Trần Hướng Viễn, anh bối rối nói: “Xán Xán, bảo vệ đã có ý kiến nhiều lần
rồi. Người để xe nói nếu khi quay về mà còn thấy bị chiếm vị trí để xe
thì sẽ có biện pháp. Em đợi một lát, anh đi dịch xe ra.”

Vương Xán khép vạt áo lại, lặng lẽ đứng nhìn Hướng Viễn dịch chuyển
xe. Cô nghĩ, cuộc sống hiện thực đang quay lại nhanh chóng và mãnh liệt
hơn tưởng tượng.

Cho dù cô có yêu anh đến mức nào, cho dù vừa xong họ đã có những phút giây ngọt ngào, thì bạn trai cô vẫn đang quan tâm chăm sóc cho người
con gái đó như một lẽ đương nhiên, không hề nghĩ đến tiền đồ của mình mà giúp bố cô ấy vay vốn, luôn giúp cô ấy đỗ xe.

Lẽ nào đây là sự thật mà Vương Xán phải quen, phải thừa nhận? Từ
trong tim cô trào dâng một nỗi ớn lạnh. Cái lạnh này áo khoác của anh
cũng không chống đỡ được.



Vương Xán thật sự kinh ngạc khi đọc quảng cáo bán căn hộ xuất hiện dày đặc trên mặt báo của công ty bất động sản Tín Hòa.

Tất nhiên, chuyện sóng gió to lớn giữa các chủ sở hữu nhà và nhà đầu tư đã lắng lại bằng những cách không hề lạ lùng.

Vương Xán đi phỏng vấn cục quy hoạch. Đúng như cô dự đoán, thấy văn
bản trả lời về việc thay đổi quy hoạch, chỉ có một vài chỗ thay đổi.
Giám đốc bộ phận khách hàng thậm chí còn gọi điện mời cô đến phỏng vấn
về tình hình thay đổi quy hoạch. Cô suy nghĩ một lát nhưng vẫn đến đó
phỏng vấn.

Khoảng cách giữa các tòa nhà không hề thay đổi, nhưng vườn hoa trung
tâm giai đoạn một được thiết kế mới lại hoàn toàn, đang trong gia đoạn
gấp rút trồng cây. Diện tích vẫn không lớn nhưng không còn là một vườn
hoa sơ sài nữa. Những ki-ốt bán hàng sát phố cũng đã quy hoạch thành bãi đỗ xe như trước.

Vương Xán tiếp tục đi phỏng vấn những chủ sở hữu nhà có phản ứng
quyết liệt trước đây. Cô nhận ra những câu trả lời không giống nhau.
Luật sư Hàn dứt khoát từ chối gặp mặt. Rất nhiều người bắt đầu có hy
vọng, tinh thần cũng lạc quan hơn.

Một vị chủ sở hữu nhà dự đoán một cách bi quan, đến khi sóng gió qua
đi, bãi đỗ xe vẫn bị cải tạo thành những ki-ốt bán hàng mà thôi. Lợi ích từ chỗ này rất lạc quan, Tín Hòa cũng chẳng có lí do gì bỏ qua cả, “Tóm lại thực ra chúng tôi chỉ có được một vườn hoa.” Một vị chủ sỡ hữu nhà
khác lại khẳng định một cách chắc nịch, luật sưu Hàn nhận tất cả cá yêu
cầu của rất nhiều chủ sở hữu nhà ở đây và bí mật có một thỏa hiệp nào đó với nhà đầu tư, nên bỗng nhiên không có ý kiến gì.

Vương Xán thừa nhận, những lời nói của họ cho dù có kèm nỗi tức giận
thì cũng không phải là vô lý. Hơn nữa, cũng không có bằng chứng nên cô
chỉ có thể nghe mà thôi. Sự thật là sau khi không có người dẫn đầu sáng
suốt thống nhất hành động cho tổ chức, các chủ sở hữu nhà quả nhiên đã
thành những hạt cát rời rạc, mỗi người một ý kiến. Cho dù có người phản
đối thì cũng không có giá trị thời sự nữa rồi.

Vương Xán viết một bài báo rất ngắn mang tính trần thuật khá hời hợt
rồi nộp lên. Chủ nh