XtGem Forum catalog
Thanh Mai Của Chàng Trúc Mã Của Nàng

Thanh Mai Của Chàng Trúc Mã Của Nàng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324962

Bình chọn: 9.00/10/496 lượt.

về,
chúng ta gặp nhau từ từ nói chuyện. Bây giờ cậu gọi điện ngay cho Vu
Lâm, cô ấy bị mưa ướt hết rồi. Cậu dặn cô ấy uống thuốc chống cảm đi.”

Trần Hướng Viễn vừa nói chuyện vừa quay người lại. Vương Xán không
kịp tránh, chỉ đành tỏ ra không có chuyện gì, chuyển vị trí ánh mắt ngắm nhìn căn phòng. Phong cách ở đây tương tự như bên ngoài, thiết kế rất
đơn giản, không hề có bất cứ vật trang trí nào, cạnh cửa sổ có một chiếc ghế tựa gần giống phong cách văn phòng làm việc, trên thềm cửa sổ có
một chồng sách, rõ ràng đây là chỗ đọc sách buổi tối của Trần Hướng
Viễn. Ngoài tủ quần áo, trong phòng ngủ chỉ đặt hai chiếc tủ nhỏ, một
chiếc giường có kích thước tiêu chuẩn và trải ga với hai gam màu xám
trắng và café, đầu giường là một bộ quần áo ngủ màu xanh nước biển.

Trần Hướng Viễn bỏ điện thoại xuống, mở tủ quần áo lấy ra một chiếc
áo T-shirt mặc lên người, cười nói: “Được rồi, cuối cùng anh cũng bị em
nhìn trộm rồi.”

Cô cố nhịn cười bước vào, đứng cạnh cửa sổ: “Anh rất sợ em nhìn thấy à?”

“Anh phải khai nhận với em một chuyện. Lúc em ngủ trên xe, anh đã nhìn trộm em.” Giọng anh nhỏ lại.

Mặt Vương Xán bỗng chốc đỏ lựng. Để che giấu sự luống cuống của mình, cô tiện tay cầm một cuốn sách trên thềm cửa sổ, là sách “Kinh tế học”
của Paul Samuelson. Có thể nhận ra, nó đã được xem nhiều đến cũ ra rồi:
“Không phải là có phòng đọc sách sao? Anh đọc sách ở đây à?”

“Trong phòng đọc chỉ có giá sách, ngồi đó không thoải mái.” Trần
Hướng Viễn cũng bước tới: “Cuốn sách này anh đã đọc hồi còn là nghiên
cứu sinh, bây giờ đọc lại lần nữa mới phát hiện ngày trước mình đọc qua
loa quá.”

Vương Xán học chuyên ngành kinh tế, cũng đọc qua quyển này. Nhưng cô
lắc đầu lè lưỡi thừa nhận, phải cố gắng lắm cô mới đọc hết cuốn sách dài sáu trăm trang này, cũng bỏ qua một số chỗ và không có dũng khí để đọc
lại lần nữa.

Trần Hướng Viễn đưa tay vuốt nhẹ tóc của Vương Xán: “Em thế này, đúng là rất giống cô gái ngốc nghếch.” Tay anh cứ nhẹ nhàng vuốt tóc cô từ
trên xuống dưới rồi dừng lại ở cổ cô, bàn tay anh tỏa ra sức nóng. Vương Xán lo lắng bất an ngẩng đầu lên, rồi hoảng hốt bởi ánh mắt rất lạ lẫm
của anh.

Ánh mặt trời phía tây chiếu qua cửa sổ, một vệt nắng dài hắt vào giữa họ, tựa hồ như có vô số những dòng điện đang chạy nhảy cùng những hạt
bụi. Vương Xán há hốc miệng mà không biết nên nói gì. Chính thời khắc đó bỗng nhiên có một mê lực nào đó vô cùng đặc biệt, ánh mắt họ nhìn nhau
đắm đuối, tay anh chậm chạp và mạnh mẽ kéo cô lại, một tay ôm chặt lấy
cô rồi hôn lên môi cô.

Nụ hôn của Trần Hướng Viễn càng lúc càng đắm đuối, từ từ chạm đến nơi anh chưa bao giờ chạm đến – bả vai và xương quai xanh cô, rồi tiếp tục
xuống dưới, càng lúc càng mãnh liệt, nhẹ nhàng rồi mạnh mẽ, nhanh rồi
chậm. Vương Xán tì chặt vào vai Trần Hướng Viễn, tiềm thức mơ hồ đáp
lại. Lúc này cô không nhớ đến bất cứ lời giáo huấn nào của mẹ, toàn bộ
trái tim và thể xác bỗng dưng chỉ biết dùng tình yêu và sự nồng nhiệt
đáp lại người đàn ông trước mặt.

Trần Hướng Viễvén chiếc áo T-shirt rộng rãi của Vương Xán lên, ngón
tay thon dài vuốt ve từng đường cong trên cơ thể cô, lớp cơ bụng cọ xát
vào làn da mỏng manh của cô. Vương Xán vì lo lắng và xấu hổ nên toàn
thân cứng đờ rồi tự nhiên nảy sinh một niềm hưng phấn, giống như một tia lửa nhỏ dưới đáy tim bỗng được đốt cháy, sức nóng của nó được phả ra
rồi bay lên cao.

Lúc này, Trần Hướng Viễn bỗng nhiên dừng lại không hôn cô nữa, cô
không hiểu mở mắt nhìn anh. Làn môi nóng bỏng của anh đặt trên đôi mắt
cô, nhẹ nhàng hôn rồi thì thầm hỏi: “Vương Xán, có được không?”

Vương Xán hiểu câu nói này có nghĩa là gì. Cô không trả lời, chỉ nhắm nghiền mắt lại, càng nép chặt mình vào người Trần Hướng Viễn, để mặc
cho anh bế cô lên giường.

Vương Xán không hề lường trước là bản thân lại cho đi lần đầu tiên
nhanh đến vậy. Không phải vì những lời giáo huấn của mẹ mà cô vốn định
ung dung thong thả cảm nhận tình yêu, đợi đến khi tình đã cảm sâu sắc
rồi, cô sẽ tự nguyện trải nghiệm thứ cảm xúc đó mà không có chút miễn
cưỡng nào.

Thế nhưng Vương Xán đã quên rằng, thế giới này có rất nhiều việc
không nằm trong dự định. Dục vọng và tình cảm lại đúng là một tình huống không nằm trong số đó.

Khi Trần Hướng Viễn tiến sâu vào trong Vương Xán, cô cảm thấy rất đau nhưng không phản ứng quá gay gắt. Thế nhưng cô không đẩy anh ra bởi cảm xúc từ những cử chỉ âu yếm và nụ hôn của anh rất mãnh liệt.

Vương Xán biết rõ rằng, đã không thể dừng lại được nữa rồi.



Vương Xán bị tiếng chuông điện thoại ở phòng khách làm cho tỉnh giấc. Trời đã tối rồi, phải mất chút thời gian cô mới thích ứng với không
gian mờ tối của căn phòng, mơ hồ nhìn lên tấm trần nhà lạ lẫm rồi tỉnh
lại. Cô mâu thuẫn phân vân, xúc cảm lạ lẫm, lo lắng, cơ thể đau nhức,
mệt mỏi không chút sức lực nên đã ngủ quên mất. Cô đang định rướn người
lên thì bối rối phát hiện trên người mình không mặc gì.

Trần Hướng Viễn ấn nhẹ người