XtGem Forum catalog
Thanh Mai Của Chàng Trúc Mã Của Nàng

Thanh Mai Của Chàng Trúc Mã Của Nàng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323960

Bình chọn: 7.00/10/396 lượt.

ùa nửa thật nói.

“Đừng đừng, ở Thượng Hải sẽ có một thiếu nữ đau lòng đấy!”

“Bây giờ anh chưa có bạn gái.”

Vương Xán cười: “Vậy sao? Không phải tiếp tục anh sẽ nói là từ khi chia tay em, anh chưa có bạn gái đấy chứ?”

“Nếu anh nói đúng thì em cũng sẽ không tin phải không?” Hoàng Hiểu
Thành cũng cười. Anh có một chiếc răng khểnh, vẫn như xưa, mỗi lần cười
trông có chút trẻ con. “Thật ra anh chưa có bạn gái, công việc bận rộn
quá, thời gian rảnh còn phải ôn luyện chuẩn bị học nghiên cứu sinh. Hơn
nữa, những người con gái anh gặp không phải là em.”

Giọng nói của anh nhanh và nhẹ, hình như có chút bông đùa, tất nhiên Vương Xán không coi đó là thật.

Khi mới chia tay, cô đã từng rất nhớ Hoàng Hiểu Thành. Thậm chí cô
còn nghĩ là sẽ tranh thủ kì nghỉ, đến Thượng Hải xem cuộc sống của anh
thế nào. Thế nhưng cùng với sự bận rộn của công việc và sự thay đổi về
thời gian, cô nhận ra rằng, có lẽ anh đã bỏ rơi cô, nếu không anh đã
không dùng cách đó để chia tay, vàng không đến mức đến Thượng Hải mà
không liên lạc gì với cô. Cô tùy tiện xuất hiện trước mặt anh, sẽ trở
thành một việc bất ngờ nhưng không vui. Điều ngốc nghếch ấy, tốt nhất là không nên chạm phải.

Còn hôm nay, Hoàng Hiểu Thành cũng chỉ là tranh thủ thời gian đi công tác đến thăm cô mà thôi, cô không định cho anh cơ hội làm ấm tình cảm
nên lập tức chuyển chủ đề.

“Anh định vừa học nghiên cứu sinh vừa đi làm sao? Như thế sẽ vất vả
lắm đấy. Nhưng anh lúc nào cũng có chí tiến thủ hơn em, có thể chịu được vất vả.”

“Trình độ của anh ở công ty nước ngoài rất hạn chế, không học không được.”

Sau đó, Hoàng Hiểu Thành không nói những câu nửa đùa nửa thật nữa.
Anh luôn biết cách gợi chuyện, hai người nhắc đến những người bạn học
cũ, nói về công việc hiện tại của cả hai, cảm giác cũng không nặng nề
lắm. Một tiếng đồng hồ nhanh chóng trôi qua, cuộc nói chuyện của La Âm
dường như cũng kết thúc rồi. Cô gái ngồi đối diện La Âm đã đứng dậy bắt
tay tạm biệt chuẩn bị bước ra phía cửa chính. Vương Xán giật mình, đó
chẳng phải là Vu Lâm – vợ của Vương Minh Vũ sao?

Những người đến tìm La Âm phần lớn có nỗi buồn chất chứa. Hơn nữa, họ thường không bao giờ lấy tên thật để kể câu chuyện của mình, càng không muốn chạm mặt người quen. Vương Xán không hiểu, người luôn sống cởi mở, tình cảm với chồng cũng rất tốt như Vu Lâm lại như vậy. Cô tất nhiên
không ngốc đến mức ra chào hỏi, chỉ vội dùng cuốn tạp chí che nửa khuôn
mặt. Thế nhưng Vu Lâm lại nhìn thấy Vương Xán, cô dừng bước, lộ rõ vẻ
mặt bất ngờ.

Vương Xán chỉ đành ngượng ngịu mỉm cười. Lúc này, Vu Lâm đã trấn tĩnh trở lại, khẽ gật đầu với cô rồi bước thẳng ra cửa.

La Âm kí hóa đơn xong, thu dọn một số đồ trên bàn, nháy mắt với Vương Xán một cái rồi cũng quay về tòa soạn.

“Em có vẻ không tập trung, có phải anh đã khiến em hồi ức về những chuyện nhạt nhẽo đã qua không?”

“Không phải, em đang nghĩ đến một chuyện không liên quan. Đúng rồi,
sao anh biết số điện thoại của em?” Sau khi chia tay, hai người không hề liên lạc, cắt đứt triệt để, hơn nữa sau khi đi làm, Vương Xán cũng thay số điện thoại.

“Hà Lệ Lệ cho anh đấy.”

Hà Lệ Lệ là bạn học cùng trường từ nhỏ đến lớn của Hoàng Hiểu Thành
cũng là bạn đại học, bạn cùng phòng của Vương Xán. Nói cho cùng thì
trước khi hai người quen biết nhau cũng là thông qua Hà Lệ Lệ. Hà Lệ Lệ
tốt nghiệp xong cũng làm việc ở Thượng Hải, được Vương Xán cho vào nhóm
bạn cùng trường nhưng hầu như không còn liên lạc với nhau nữa. Vương Xán nhớ lại chuyện cũ, không giấu được nụ cười buồn: “Mấy giờ máy bay cất
cánh? Xem liệu có thể cùng ăn cơm tiễn anh không?”

Hoàng Hiểu Thành lắc đầu cười: “Chỉ sợ không đủ thời gian nữa, bây giờ anh phải ra sân bay rồi!”

Anh gọi phục vụ đến tính tièn, trong lúc chờ người phục vụ đi lấy
tiền lẻ, bỗng dưng anh hỏi: “Vương Xán, có phải em đã có bạn trai rồi
không?”

Vương Xán gật đầu không chút do dự. Ánh mắt Hoàng Hiểu Thành dường
như tối đi nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản, nửa đùa nửa thật làm
bộ dạng đau buồn: “Anh cũng đoán ra từ lâu rồi, nhưng khi chính miệng em thừa nhận, anh lại rất đau khổ.”

“Đừng đùa nữa.” Vương Xán cười rồi đứng dậy: “Hai năm trước lúc chia
tay, em đã chúc anh tiền đồ rộng mở, bây giờ vẫn là câu này.”

Hoàng Hiểu Thành lắc đầu thở dài, nhấc túi xách lên rồi kéo vali cùng cô bước ra ngoài. Bên ngoài mặt trời vẫn kiêu hãnh trên cao, hơi nóng
phả vào mặt. Anh vừa giơ tay vẫy taxi vừa hỏi: “Vương Xán, em còn nhớ
không? Chúng ta gặp nhau và chia tay đều vào mùa này.”

Mùa hè của lần đầu gặp nhau, mùa hè tốt nghiệp và chia tay ấy, cô làm sao có thể quên được. Vương Xán chỉ cười bối rối: “Giữ lại một chút hồi ức cũng tốt mà.”

“Mùa hè ở Thượng Hải và ở đây cũng nóng như nhau, với kiểu thời tiết
này, anh luôn có một ảo giác là mình chưa từng rời xa thành phố này.”

Lúc đó một chiếc taxi dừng trước mặt, Hoàng Hiểu Thành cho vali vào
cốp xe, qu