Polly po-cket
Thanh Mai Của Chàng Trúc Mã Của Nàng

Thanh Mai Của Chàng Trúc Mã Của Nàng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323865

Bình chọn: 7.00/10/386 lượt.

Trần Hướng Viễn cũng nhìn thấy cô, anh đứng dậy kéo ghế.

Thẩm Tiểu Na nhoẻn miệng mỉm cười ngây thơ vô tội, “Vương Xán, cô
không phiền tôi đến đây ăn trực chứ. Tôi ăn xong sẽ lánh đi, ăn một mình chẳng thú vị gì cả.”

“Tất nhiên không phiền rồi.” Vương Xán cười.

Trần Hướng Viễn gọi phục vụ đến. Anh không hề hỏi hai người muốn ăn
gì, rõ ràng trong đầu đã biết khẩu vị của từng người rồi. Điện thoại của Thẩm Tiểu Na đổ chuông, nhạc chuông là bài hát mà Vương Xán từng nghe
trên xe Trần Hướng Viễn “Khi nào mùa hè lại đến?”, Vương Xán ngây người. Thẩm Tiểu Na nhấc máy lên nghe, nói vài câu liền cúp máy.

Vương Xán nói vu vơ: “Nhạc chuông của cô rất hay!”

“À, lúc tôi mới sang Pháp, đất nước, con người không quen, ngôn ngữ
không thông, lại không có bạn bè, nên rất cô đơn. Dường như ngày nào tôi cũng gọi điện về nói chuyện với anh Hướng Viễn. Anh ấy cùng tôi học
tiếng Pháp, khích lệ tôi nghe nhạc, xem phim. Bài hát “Khi nào mùa hè
lại đến?” hồi đó đang rất thịnh hành. Khi về nước, ngồi trên xe anh ấy
tôi vẫn thấy anh ấy giữ đĩa CD này, cảm giác ấy rất thân thiết nên tôi
mới tải về làm nhạc chuông.”

Vương Xán khẽ gật đầu, không nói câu gì. Thẩm Tiểu Na ngắm nghía rồi
đánh giá trang phục của Vương Xán: “Sao lúc nào cô cũng mặc kín đáo
thế?”

Thẩm Tiểu Na mặc áo dây màu vàng tươi, quần đù năm phân, quai của đôi dép cao gót quấn chặt lấy bàn chân thon thả. Tướng mạo Tiểu Na thật ra
cũng không phải xuất chúng, thế nhưng phần cổ thon dài, phần vai gọn
gàng, bằng phẳng, xương quai xanh nhỏ nhắn, vóc người thuộc kiểu tiêu
chuẩn. Hơn nữa, làn da nâu bóng láng khỏe khoắn của Tiểu Na rất phù hợp
với kiểu trang điểm đậm. Cho dù ở bất kì đâu, trông cô cũng rất bắt mắt.

Vương Xán nhìn trang phục của mình, phong cách rất đơn giản, một
chiếc áo sơ mi chiết eo màu trắng bình thường kết hợp với chân váy màu
xanh đậm, giày đế cỡ trung bình. So sánh với Thẩm Tiểu Na, cô rõ ràng là vô cùng đơn điệu. Thế nhưng Vương Xán cũng không để bụng sự coi thường
của đối phương.

“Hôm nay tôi phải tham gia một hội nghị, hơn nữa cũng không viết về
lĩnh vực giải trí. Nếu ăn mặc qua loa đại khái sẽ rất không chuyên
nghiệp.”

Thẩm Tiểu Na tỏ vẻ không tán thành: “Phóng viên hoàn toàn có thể ăn
mặc phong cách. Hay là hôm nào cô đến công ty chúng tôi, tôi sẽ giúp cô
chọn đồ để phối hợp.”

Vương Xán không biết đáp lại sự nhiệt tình đó thế nào, cũng may có
Trần Hướng Viễn giúp cô giải vây: “Em thôi đi nào, Vương Xán không phù
hợp với kiểu trang điểm của em. Hơn nữa, lúc nãy mẹ em cũng nói, em phản đối toàn bộ các mẫu mà các nhà thiết kế đưa ra, làm phong cách thời
trang mùa thu năm sau của công ty thay đổi quá lớn, còn tranh luận gay
gắt với tổng giám sát kinh doanh.”

Thẩm Tiểu Na bĩu môi: “Em với tư cách là tổng giám sát thiết kế, lẽ
nào lại không có quyền phát ngôn về các mẫu đó sao? Thiết kế của họ vừa
quê mùa vừa lạc hậu, sử dụng toàn nhân tố đã quá lỗi thời, thật đúng là
nhìn không nổi.”

“Chính em cũng thừa nhận, tổng giám sát kinh doanh rất có năng lực.
Hơn nữa mẹ em đã kinh doanh trên thị trường hơn mười năm rồi, bà ấy biết vị trí, mục tiêu kinh doanh. Em lúc nào cũng gay gắt với bà ấy. Cứ cho
là sử dụng cách nghĩ của em thì em cũng phải nói trước cho bà ấy chứ.
Đừng để mâu thuẫn gay gắt xảy ra ở công ty, nếu không nhân viên sẽ không phục đâu.”

Vương Xán không ngờ Trần Hướng Viễn lại hiểu rõ về hoạt động công ty
thời trang của nhà Thẩm Tiểu Na đến vậy. Chuyện này cô không thể tham
gia, cũng không muốn nói suy nghĩ của mình. Cô mở điện thoại, lên mạng
tìm tư liệu cho bài phỏng vấn, thế nhưng cô không ngờ, vấn đề này lại
kéo cả cô vào.

“Anh Hướng Viễn, căn bản là anh không hiểu vấn đề. Những kiểu dáng mà mẹ em chọn tương tự như trang phục của Vương Xán, toàn là kiểu của các
bà già, nhìn đi nhìn lại vẫn thấy đơn điệu không có chút thú vị nào cả,
còn nói cái gì mà sẽ bán rất chạy. Được rồi, em thừa nhận hầu hết tất cả những người mua hàng đều không có style nào đáng nói, nhưng trách nhiệm của người thiết kế là đưa những chi tiết thời thượng vào trang phục,
thu hút người mua chứ không phải là để người mua dắt mũi.”

Cuối cùng thì Thẩm Tiểu Na cũng ngừng thao thao bất tuyệt, trên bàn
ăn là sự yên lặng ngượng ngùng. Vương Xán ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Tiểu
Na: “Đang lấy tôi làm ví dụ sao? Vinh dự thật đấy!”

“Xin lỗi, Vương Xán!”

Người xin lỗi Vương Xán không phải Thẩm Tiểu Na mà là Trần Hướng Viễn.

Vương Xán vốn không mấy tức giận, lúc đó tuy hơi bực bội nhưng cô
không hề có ý định nổi cáu, cũng không nhìn Trần Hướng Viễn, giọng cô
càng nhẹ nhàng hơn: “Đúng là không sai, tôi chính là một trong phần lớn
những người mua như vậy. Từ nhỏ đến lớn gu thẩm mỹ của tôi đều rất bảo
thủ. Bây giờ công việc của tôi khiến tôi chỉ có thể mặc những kiểu dáng
kín đáo. Về điểm này, chỉ sợ là không có nhà thiết kế nào có thể làm tôi thay đổi được.”

“Xán Xán, em đừng để bụng. Tiểu Na nói năng bừa bãi, không c