
r/>
“Khu dân cư sinh sống ở hòn đảo này cũng rất đáng tham quan.” Chị A
Lan bổ sung. “Hầy, nhiều khi tôi cảm thấy vô cùng mâu thuẫn, du khách
càng nhiều thì việc làm ăn của chúng tôi lại càng tốt. Thế nhưng cũng
cảm thấy những người du khách bao gồm cả chúng tôi đều là người ngoại
lai. Thực sự chúng ta đã làm ảnh hưởng đến cuộc sống của họ, nhìn thấy
nhiều khách du lịch không lịch sự, động chút là hò hét loạn xạ, cầm máy
ảnh chụp lia lịa vào một bác gái đang ngồi phơi nắng, tôi cảm thấy vô
cùng tức giận. Sáu năm trước, tôi với anh A Lập lần đầu tới đây, hòn đảo này vô cùng yên tĩnh, vẫn chưa hề đậm chất làm ăn buôn bán như bây giờ. Còn hiện tại…”
“Em lại bắt đầu than thở không nguôi rồi đấy.” Anh A Lập ôm lấy vai
của chị A Lan rồi nói: “Đừng quên là chính em đã kiên quyết muốn định cư ở nơi này đấy.”
Chị A Lan bật cười nói: “Đúng thế, đúng thế, ông xã, em đã kéo anh tới đây, anh muốn hối hận cũng đừng hòng.”
Nhìn đôi vợ chồng này ngọt ngào, hạnh phúc, Vương Xán và Trần Hướng Viễn bất giác nhìn nhau mỉm cười.
Hai người đi tản bộ trên con đường dài, im lìm không bóng người, mang thức ăn cho những chú mèo hoang tội nghiệp, ngắm nhìn các kiến trúc hai bên đường với phong cách kì dị, những cây cối, hoa thơm cỏ lạ, những
đình nghỉ nhỏ bé, nhũng giáo đường truyền lại tiếng thánh ca, những ngôi nhà cổ hoang vắng, những khúc nhạc dương cầm thi thoảng vang lên, những cư dân thân thiện mà hiền hòa… Tất cả mọi thứ đều khác biệt với thành
phố mà họ sinh sống, dường như đang bước vào một không gian khác.
Vương Xán ngây ngô truy hỏi: “Khoảng thời gian trước, em cố chấp như
vậy, không giải thích, không để tâm đến anh, lại còn hay tức giận vô
lối. Anh có giận em không?”
“Nghe tin em đi xem mặt, anh thực sự rất buồn.”
“Lí Tiến Hiên đúng là một ông anh lắm chuyện. Em cũng chẳng hề bước
vào gặp anh ấy, nghĩ đi nghĩ lại, hoàn toàn chẳng có tâm trạng đi xem
mặt.”
“Vị Cao tiên sinh ấy…”
Vương Xán bật cười hớn hở: “Cho nên, anh đang ghen tuông đúng không?”
“Chuyện đó là đương nhiên.”
“Em đã từ chối anh ấy, rất rõ ràng.”
Trần Hướng Viễn cũng bật cười, nắm tay cô rồi đặt lên đó một nụ hôn: “Anh đang giận chính bản thân mình thì đúng hơn.”
“Được rồi, cho dù anh không giận thế nhưng từ trước đến nay anh chẳng chủ động chút nào, vậy mà còn đến tìm em, em cảm thấy vô cùng bất ngờ.” Đٴ nhiên, Vương Xán tỏ vẻ nghi ngờ nói: “Phải chăng là mẹ em đã nói
điều gì đó?”
Trần Hướng Viễn lại bật cười rồi lắc đầu chán nản. “Bố mẹ em chỉ nói, thời gian gần đây tâm trạng em không vui, mẹ em không hề yên tâm khi
anh tới tìm em đâu. Sau khi anh nói đảm bảo với dì, dì mới chịu nói cho
anh biết khách sạn nơi em ở đấy.”
Vương Xán tưởng tượng thái độ của mẹ, cảm thấy ngần ngại, lại không nhịn được mừng thầm trong lòng.
“Hôm giao thừa, sau khi gọi điện thoại cho em, anh không an tâm chút nào.”
“Ngày hôm đó em không hề cố chấp, biểu hiện vô cùng bình tĩnh còn gì.”
“Chính thái độ bình tĩnh đó mới khiến anh hoảng sợ.”
Vương Xản bĩu môi nói: “Ồ, thì ra anh chỉ sợngười khác biểu hiện giống mình thôi đúng không?”
Trần Hướng Viễn mỉm cười khổ sở: “Ngày đầu tiên anh lái xe đưa Minh
Vũ ra sân bay. Mối quan hệ giữa anh ấy và Vu Lâm có vấn đề, tranh cãi vô cùng dữ dội, sau đó Vu Lâm không thèm quan tâm đến Minh Vũ, đề nghị li
hôn, một mình quay về nhà mẹ đẻ ở Đông Bắc ăn Tết. Minh Vũ định bay về
đó tìm Vu Lâm níu kéo lại mọi thứ, có điều bản thân anh ấy cũng nói
không hề có chút chắc chắn nào hết. Anh liền nghĩ nếu anh cứ đợi cái
được gọi là “sau này hãy tính” của em, có lẽ sẽ mãi mãi chẳng còn cơ hội bộc bạch với em điều gì nữa. Anh không thể để mối quan hệ giữa hai
chúng ta đi đến bước đường không thể nào cứu vãn được.”
“Hai người họ đã có khoảng thời gian dài yêu nhau thật không ngờ…”
“Đúng thế, em nhìn căn biệt thự kia…”
Lúc này hai người đã bước vào một khu đường núi gập ghềnh, người ở
nơi đây rất ít, rừng cây mọc um tùm, những cây liễu rũ lả lướt trong
gió, che đi cả khoảng trời. Phía sau rặng liễu này là một tòa biệt thự
cổ kính được khóa cẩn thận, mái nhà đen bụi đã bị tổn hại, nền gạch màu
hổ phách cho thấy lịch sử lâu năm của nơi đây, những ngọn cỏ dại màu
vàng úa lay động trong gió, cho thấy căn biệt thự này đã bị bỏ hoang từ
rất lâu.
Vương Xán nhìn căn biệt thự bỏ hoang rồi nói: “Một tòa biệt thự đẹp
thế này, người chủ lúc xây dựng chắc chắn đã đặt rất nhiều tâm tư, vậy
mà ngay khi không được người chủ chăm sóc, bảo vệ nữa, nó cũng chẳng thể nào chống lại được thời gian.”
Trần Hướng Viễn ôm cô từ phía sau: “Tình cảm xem ra còn yếu mềm hơn
cả căn nhà kia, cho nên, càng cần chúng ta phải trân trọng, bảo vệ. Xán
Xán, anh đã từng thất bại trong chuyện tình cảm, điều tồi tệ hơn là anh
không biết tự kiểm điểm lại bản thân để trưởng thành, chín chắn hơn. Lúc gặp em, anh chỉ là một người đàn ông trầm lặng, em chú ý đến anh khiến
anh cảm th