
i đầu nhìn thằng nhóc rồi nhìn a hai nó.
-Trời, giống như đúc há!_Nó nói, tuy là Jenny có gửi cho nó hình đám
cưới của hai người vì nó không về được và hình của thằng nhóc nhưng lúc
đó mới một tuổi thôi.
-Dì Bảo ngọc đấy sao?_Nhóc hỏi.
-Ờ..ta đây, người thường nói chuyện qua điện thoại với nhóc đấy!
-Ặc..Hình của dì lúc trước đẹp giờ nhìn ngoài thấy có đẹp gì đâu!_Thằng nhóc Gia Kiệt lè lưỡi.
-Trời, thằng nhóc này!_Nó nhéo má bé Kiệt.
-Á..dì dám nhéo má con, trời ơi nó mà xệ xấu trai con là con bắt đền dì nha!_Kiệt la oai oái.
Cánh cửa mở ra, là Jenny.
-Bồ về rồi à?ây da..nhớ bồ quá đi!_Jenny ôm chầm lấy nó.
-Ế..bà mang bầu hồi nào thế? _Nó ngạc nhiên nhìn Jenny.
-Hí..định cho bà bất ngờ á!_Cô cười.
-Trời ơi,bất ngờ thiệt nha!
- Thôi vào nhà đi!_A hai nó lên tiếng rồi dẫn bé Kiệt vào nhà.
Nó bước vào, bố mẹ nó đang ngồi thấy nó liền chạy lại ôm, mừng rỡ tay bắt mặt mừng.
-Con gái,về sao không báo cho mẹ biết! nhớ con quá! xem xem nay con khác quá, xinh đẹp hẳn lên!
-Baba mami con nhớ hai người quá, hai người có bất ngờ không?_Nó ôm chầm lấy hai người.
-Còn hỏi, quá bất ngờ!_Bố nó cười rồi ôm nó.
Cà nhà đắm chìm trong tiếng cười rộn rã, không khí gia đình vô cùng ấm
cúng. Tối hôm đó cả nhà tổ chức tiệc mừng nó về, ai cũng có quà do nó
tặng. Còn nó, lâu rồi mới thấy hạnh phúc như vậy, gia đình là nơi tuyệt
nhất!
Từ lúc nó về cũng được một tuần, chủ yếu là đi chơi cùng cả nhà, rồi sau
đó sẽ vào công ty phụ giúp anh hai. Hôm nay,Jenny cùng Quyên đi mua đồ
cho baby của mình rồi, họ rủ cô đi cùng nhưng cô từ chối, để hai bà bầu
đi với nhau thì tốt hơn.
Lang thang trên vỉ hè, ngắm nhìn thành phố đang đổi mới, chỉ 5 năm thôi
mà tất cả điều thay đổi, điều trở nên xa hoa lộng lẫy, bất chợt nó nhớ
hắn, mối tình đầu của nó, tuy là không có gì lãng mạn cũng chẳng ngọt
ngào nhưng nó mãi là kí ức đẹp của tuổi mười bảy đầy mơ mộng.
Suốt 5 năm, nó vẫn không tài nào quên được hắn, như một cái gì đó đã
khắc ghi trong trái tim nó, muốn tháo gỡ nhưng quá khó. Nó tự cười cho
bản thân mình ngốc nghếch, giờ người ta chắc đang rất hạnh phúc bên gia
đình với một người vợ xinh đẹp hơn nó, đảm đang và luôn nhường nhịn hắn
chứ không tranh giành như nó.
-Bỏ đi, đã nói là quá khứ rồi mà cứ đem ra rồi tự suy diễn lung tung,
giờ cả hai đều đã là những người xa lạ..haizz.._Nó thở dài.
Rẽ bước vào một quán cafe capuchino, nó chọn cho mình một chỗ ngồi cạnh
cửa sổ để có thể ngắm toàn bộ cảnh vật bên ngoài. Nhâm nhi ly capuchino
vừa ngọt vừa thơm, béo và có chút đắng. Nó lại nghĩ về những tháng ngày
đã qua.
Từ lúc nó đi, nhóm bạn chơi cũng mỗi người mỗi ngả,hiếm khi gặp nhau,chỉ có Jenny và Quyên là thường gặp. Jenny và Kelvin kết hôn, anh nó đi
làm,phụ giúp bố ở công ty chi nhánh lớn thứ hai,jenny ở nhà chăm sóc bé
Kiệt, mẹ nó thì vẫn thường xuyên đi đóng phim, quay quảng cáo, bố thì
bận rộn quản lý công ty lớn. Nó cảm thấy mình thảnh thơi thật, du lịch
khắp cả nước, thực hiện cái ước mơ nhỏ bé, rồi trở về.
Huy thì bị bố mẹ bắt về nước, bây giờ cậu đang là ngôi sao nổi tiếng, à, lúc bên Hàn nó có thấy tấm poster hình cậu nhưng nhìn khác quá nên lúc
đó nó không nghĩ đó là cậu.
Quyên và Thái giờ cũng rất hạnh phúc,Quyên đang mang thai, Thái thì quản lý công ty nhà cậu, nói chung họ bây giờ gia đình, sự nghiệp đều rất
yên ổn.
Chỉ có điều, không ai nói cho nó biết hắn giờ đang làm gì và ở đâu. Nó
cũng thấy ngại khi hỏi nên đành thôi. Sau khi thanh toán tiền và bước ra khỏi quán, nó va phải một người con trai.
-Ơ..xin lỗi!_Nó nói rồi định bước tiếp thì va phải một cô gái nữa.
Nó cũng định xin lỗi thì con nhỏ đó hét lên.
-Là con nhỏ chết tiệt này đấy sao?_Cô ta chỉ vào mặt nó.
-Cái gì sao cô lại **** tôi?_Nó tức giận, là cô ta va trước với lại nó còn có ý xin lỗi nữa là.
-A nói đi! Phải là con này không?_Cô ta lại hét lên.
-Đúng là cô ấy!_Một giọng nói quen thuộc phát ra. Nó quay đầu lại là
hắn, chính xác là hắn. Nó vẫn còn đang ngẩn ngờ thì hắn kéo nó vào lòng.
-Cái gì? Một con nhỏ thấp bé, xấu xí thế này mà anh lại bỏ em sao?_Cô ta nói vẻ mặt tức giận, nhưng người tức nhất vẫn là nó, nó thế mà che lùn, xấu.
Nó tức giận bước lại gần cô ta.
-Nè, nè, cô nghĩ sao mà cô bảo tôi lùn, cô thử bỏ đôi giầy cao hai tấc
đó xuống đo rồi nói nhá, còn nữa, cô nói tôi xấu, xời.. Nhìn kĩ đi, tôi
không hề trang điểm đậm đến nỗi che đi lớp da mặt dầy như cô nha, cô có
dám tẩy trang rồi đo với tôi không, xem da ai trắng hơn ai mịn hơn nè.
Hừ bực bội!_Nó tuôn một lèo làm cô ta mặt tím ngắt.
Rồi xoay qua hắn.
-Anh nữa, chuyện của anh tốt nhất đừng kéo tôi vào._Nó quay lưng đi thì cô ta lôi nó.
-Con này, mầy đứng lại làm rõ rồi muốn đi đâu thì đi.
-Cái gì...tôi có Liên quan gì ở lại giải quyết hả??_Nó nói.
-Anh nói đi