Tam Đại Vương Phi: Khuynh Cung Đại Náo!

Tam Đại Vương Phi: Khuynh Cung Đại Náo!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323913

Bình chọn: 9.00/10/391 lượt.

ng thể bắt kịp. Lão ta đang hoang mang thì...

"Phập"

Thanh kiếm của Huỳnh Lưu đâm xuyên qua người lão. Máu chảy theo lưỡi kiếm rơi xuông mặt đất. Mắt Ngọc Đế mở to, trợn trừng nhìn về phía Huỳnh Lưu.

Huỳnh Lưu khoé miệng giơ lên một nụ cười chế giễu, hắn rút nhanh thanh kiếm ra khiến Ngọc Đế đau đớn la hét. Lão ta ánh mắt hoảng sợ, khuôn mặt tái mét van xin:

- Không, Đông Minh. Nam trăm năm trước là ta cố ý tha cho ngươi. Vì vậy ngươi hãy tha cho ta đi.

Mặc cho những lời cầu khẩn của lão, Huỳnh Lưu vẫn tiếp tục dửng dưng giơ kiếm lên toan đâm xuống.

Đúng lúc này, Tuyết Linh hô to:

- Khoan. - Vì phải dụng thanh quá lớn nên nàng không ngừng ho khùng khục. Lại một ngụm máu nữa được phun ra khiến khuôn mặt nàng càng lúc càng xanh xao.

Ngân Nhi và Ngọc Di đồng loạt nhíu mày, Các nàng ra sức cầm máu cho Tuyết Linh, đồng thời bế nàng lại tần chỗ Ngọc Đế. Tuyết Linh mệt mỏi, giọng nói có phần cố gắng hết sức để nói ra từng chữ:

- Phế…đi…tiên mạch…lão…

Huỳnh Lưu nhìn Tuyết Linh, lại nhìn qua Ngọc Di như hỏi ý. Thấy Ngọc Di gật đầu, hắn liền làm theo. Từng nhát từng nhát cực kì chuẩn xác. Thiên Đế kia đau đớn la hét:

- Aaaa…các ngươi…là đúng là độc như rắn rết mà!! Aaa…

- Cắt hết…tứ chi… - Tuyết Linh đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Ngọc Đế. Trong lòng nàng thoã mãn không thôi. Mặc dù đôi mắt nàng đã trĩu nặng nhưng nàng vẫn cố chấp mở to mắt. Nàng không thể ngủ lúc này. Nàng phải tận mắt nhìn thấy lão hỗn đản này chết mới có thể an lòng. Nếu không nàng chết cũng không nhắm mắt!

Huỳnh Lưu từng chút một cắt đi tứ chi của Thiên Đế. Lão ta thống khổ đến chết đi sông lại. Ngân Nhi từ trên cai khinh thường nhìn xuống. Nghĩ nghĩ một hồi nàng cầm lên một cục đá hoá phép biến thành một hũ muối ớt. Khoé miệng gợi lên. Nàng nhìn lão súc sinh đã bất tỉnh vì đau đớn kia nói:

- Để ta làm hắn tỉnh lại.

Ngân Nhi vẫy hết tất cả muối ớt trong hủ vào tứ chi của Thiên Đế, lập tức lão ta bị đau đớn làm cho tỉnh. Miệng vừa than vãn vừa chửi rủa:

- Aaaa…đau quá…Quân ác độc, quân bất hiếu. Ta dù sao cũng là cha của các ngươi.

- Hahaha… - Ngọc Di nghe vậy thì cười đến điên cuồng: - Thiên Đế a Thiên Đế, ngươi cũng thật là có khiếu hài hước đi? Cha? Ngươi xứng đáng với từ đó? Loại người súc sinh hỗn đản như ngươi không phải cha của bọn ta! Từ "cha" đó ngươi đã tự mình vứt bỏ từ năm trăm năm trước rồi!

Thiên Đế đau đớn trên mặt đất, ánh mắt đỏ ngầu nhìn bốn người. Đến phút cuối hắn vẫn không chịu khuất phục:

- Các ngươi hãy nhớ đó, cho dù ta có làm ma cũng không tha cho các ngươi!

Tuyết Linh nhếch mép khinh thường. Ma? Lão ta nghĩ lão ta có thể còn có cơ hội để làm ma hay sao? Tuyết Linh lạnh giọng nói:

- Nam trăm năm…trước…ngươi thiêu…bọn ta trong…hồng liên nghiệp hoả…Bây giờ…ta trả cho…ngươi…

Huỳnh Lưu hiểu ý, tay bắt kết ấn, miệng hắn không ngừng niệm chú. Cuối cùng từ trong lòng bàn tay hắn trào ra một ngọn lửa đỏ thiêu đốt Thiên Đế.

Ngọn lửa đỏ như nhảy múa bám vào người lão ta làm lão ta thống khổ không thôi. Nếu như bị hồng liên nghiệp hoả thiêu đốt, không những thân thể lão bị ngọn lửa nuốt chửng mà cả hồn phách của lão cũng bị ngọn lửa này làm cho tan biến.

- Aaa…Aaaa…Aaaaa... - Tiếng thét của Ngọc Đế vang lên không ngớt. Cho đến khi lão ta cháy thành tro, linh hồn cũng bị ngọn lửa kia nuốt chửng thì âm phủ mới im lặng trở lại.

Tuyết Linh đột nhiên có chút hít thở gấp gáp, trong lòng nàng liền cảm thấy không ổn nên vội nắm lấy áo của Ngọc Di nói:

- Cứu…Diêm Vương…xem…xem linh…hồn của…tỷ tỷ…có an toàn…hay…không…

Nói được trọn lời của mình, Tuyết Linh cảm thấy trong lòng liền nhẹ bẫng đi. Cuối cùng nàng chìm sâu vào hôn mê.

- Tuyết Linh, ngươi cố một chút. Không được ngủ, ngủ rồi sẽ không dậy được nữa đâu! - Ngân Nhi hớt hãi gọi.

Nhưng cho dù mọi người có gọi cỡ nào Tuyết Linh vẫn nằm im bất động trong lòng Ngọc Di.

Huỳnh Lưu thử bắt mạch cho nàng thì kinh hãi nói:

- Không xong, nhịp tim của đại tẩu rất yếu hầu như là ngừng đập rồi. Hai ngươi mau đi cứu Diêm Vương và tìm linh hồn của Tử Liên đi. Đại tẩu để ta lo cho.

Ngân Nhi và Ngọc Di tuy rằng lo lắng nhưng cũng nghe theo lời của Huỳnh Lưu. Các nàng trao lại Tuyết Linh cho hắn rồi nhanh chóng đi tìm Diêm Vương và hồn phách của Tử Liên.

Huỳnh Lưu đặt Tuyết Linh xuống đất, dùng tiên lực chữa trị cho nàng, đồng thời bảo dưỡng hồn phách của Tuyết Linh không ra khỏi thân xác. Hắn bây giờ cũng chỉ có thể làm thế này để kéo dài sự sống cho đại tẩu. Giờ phút này…đã không còn cách để cứu Tuyết Linh nữa rồi. Ít nhất hắn cũng muốn đại ca của mình được gặp đại tẩu lần cuối…



Không lâu sau, Ngân Nhi và Ngọc Di đưa Diêm Vương cùng Hắc Bạch Vo Thường đến chỗ Huỳnh Lưu. Diêm Vương chắp tay, cúi người hướng Huỳnh Lưu hành lễ rồi nói:

- Không biết ta có thể xem qua tình trạng của cô nương k


XtGem Forum catalog