
ìn hắn rồi cười thật tươi. Giờ nó cũng đã tìm thấy hạnh phúc rồi. Đã đến lúc buông bỏ hận thù và học cách tha thứ. Cuộc sống còn biết bao điều tốt đẹp mà. Nó chống tay đứng dậy
– Giờ con đi ngủ đây ạ!
– Khoan đã Yui_Lin gọi nó. Nó bực bội quay lại nhìn Lin
– Còn chuyện gì sao chị?
– Em phải hứa không được giấu mọi người chuyện gì nữa đấy!
– Em đâu còn chuyện gì để giấu nữa đâu
– Thật sự không còn. Đầu tiên là chủ tịch trường, sau đó là chủ tịch công ty JK, sau đó lại là cổ đông lớn nhất và cuối cùng là Hell. Càng ngày cấp độ càng cao đấy. Còn chuyện gì giấu bọn chị nữa không?_Lin dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn nó
– Con nói gì Lin, Yui là cổ đông lớn nhất sao?_Pama nó ngạc nhiên hỏi
– Vâng, nó nắm số vốn của hơn phân nửa công ty trên thế giới đấy ạ_Lin lễ phép trả lời
– Yui! Sao con lại giấu chuyện đó?_papa nó nhìn nó
– Bí mật nội bộ ạ_Nó nhíu mày nhìn Lin. Lòng thầm rủa Lin là đồ nhiều chuyện
– Con gái các cậu giỏi lắm đấy!_Papa hắn cười tươi nói._ Gia đình tớ thật có phúc khi sắp được rước cô con dâu này về
– Hì, không biết là phúc hay họa đâu ạ. Con quậy phá lắm!_Nó gãi đầu_Mà thôi, con lên phòng đây ạ!_Nó cúi đầu lần nữa rồi bỏ lên phòng. Mọi người vẫn ở dưới trò chuyện vui vẻ
Sau một giấc ngủ thật ngon, nó bước xuống phòng. Nhưng tất cả mọi người đã đi đâu hết rồi. Căn biệt thự lớn của nó bây giờ thật trống vắng.
– Mọi người đi đâu hết rồi nhỉ? Sao không gọi mình dậy chứ?_Nó uể oải đi xuống bếp. Mở tủ lấy chai nước, nó tu một hơi. Bỗng đầu nó ong ong lên làm nó nhăn mặt_Ôi cái đầu tôi, sao vẫn còn đau thế này?
– Cậu không sao chứ? Có cần đến bệnh viện không?_Hắn từ đâu hốt hoảng chạy đến
– Không sao, mà cậu từ đâu chui lên vậy?_Nó lắc đầu rồi nhìn hắn
– Chui lên gì chứ? Tớ ở trên phòng xuống mà
– Mọi người đâu cả rồi?
– Họ đến nhà Keny để tổ chức tiệc rồi. Họ nghĩ cậu mệt nên không gọi cậu dậy. Họ bảo tớ đưa cậu đến sau
– Vậy à._Nó gật gật đầu như đã hiểu. Vậy chúng ta đi thôi!
– Cậu thật sự không sao chứ?_Hắn lo lắng nhìn nó. Nó bị thương ở đầu đấy, không đùa đâu
– Không sao! Chỉ là vết thương chưa lành nên hơi đau thôi! Cậu đừng quan trọng hóa vấn đề lên thế!
Hắn là như vậy đấy. Những chuyện có liên quan đến nó đều quan trọng với hắn, dù là chuyện nhỏ nhất
– Thôi nào, chúng ta đi thôi!_Nó câu tay hắn lôi đi. Cả hai leo lên con Moto rồi phóng đi với tốc độ chóng mặt. Nó ngồi sau hạnh phúc ôm chặt lấy hắn. Mái tóc của nó tung bay trong gió trông rất đẹp. Đang đi bỗng nó gọi hắn
– Rick à, tớ muốn đến một nơi
– Cậu nói đi. Bây giờ cũng còn sớm mà!
– Cánh đồng bồ công anh_Hắn rất bất ngờ với cái địa điểm này.
– Sao cậu lại muốn đến đó? Chỉ là một cánh đồng hoang thôi mà
– Nơi đó chất chứa tuổi thơ của tớ. Cậu đưa tớ đến đó đi
– Được rồi!_Hắn đưa nó đến cánh đồng bồ công anh. Nó bước xuống xe và bỏ nón bảo hiểm ra. Cánh đồng vẫn vậy, không có gì thay đổi. Nó đang rất muốn biết cái tên nào đã bỏ tiền ra để giữ lại nơi này. Nó mà biết người đó là ai nó sẽ tìm đến rồi trả tiền mua lại nơi này-nơi chất chứa biết bao kỉ niệm tuổi thơ của nó.
– Tên đó là ai nhỉ?
– Hử?_Hắn không hiểu nó đang nói gì cả_Cậu đang nói gì vậy?
– Cái tên tài phiệt bỏ tiền mua nơi này là ai nhỉ?
– Sao cậu lại hỏi chuyện đó?
– Tớ muốn biết tên đó là ai để đến cảm ơn rồi tớ sẽ mua lại nơi này dù giá cao đến đâu
Hắn ngạc nhiên nhìn nó
– Tại sao cậu phải làm thế? Có đáng không?
– Đáng. Nơi này rất quan trọng với tớ. Chính tại nơi này tớ đã gặp được mối tình đầu của tớ_Nó hướng mắt vào xa xăm nói
– Cậu đã từng yêu sao?_Hắn có chút hụt hẫng nhìn nó.
– Không phải từng mà là đang. Tớ luôn yêu người đó. Tớ chưa bao giờ thay đổi_Một nụ cười hạnh phúc hiện trên môi nó. Nhìn nụ cười đó lòng hắn đau lắm! Người con gái hắn yêu đang yêu người khác. Hắn đã hết cơ hội. Dù lòng đang quặn thắt từng hồi nhưng hắn vẫn cố nở một nụ cười thật tươi để chúc phúc cho nó
– Nếu nơi này quan trọng với cậu như vậy thì tớ xin tặng cậu đấy. Tớ là người đã mua lại nơi đây
– Là cậu sao?_Nó ngạc nhiên nhìn hắn
– Ừ. Tớ tính sau này sẽ xây dựng một công ty ở đây nên đã mua trước_Hắn nói. Chỉ toàn những lời nói dối. Hắn mua nơi này không phải vì nơi này chứa đựng kỉ niệm với nó sao? Sao hắn lại phải nói dối như vậy chứ? Nó nhìn hắn hồi lâu rồi cười thật tươi. Hắn không giỏi nói dối. Mấy cái lời nói dối đó sao qua được mắt nó chứ
– Tớ không nhận đâu. Nhưng cậu không được xây bất cứ thứ gì trên mảnh đất này đấy
– Tại sao?
– Tớ muốn nơi này mãi mãi như trong kỉ niệm tuổi thơ của chúng ta. Sau này, con chúng ta sẽ chơi đùa ở đây như chúng ta đã từng chơi với nhau vậy_Nó vẫn hướng mắt về phía trước. Năm ngón tay khẽ tách từng ngón