
ông nói được gì.
Vũ cau mày, lấy cái chăn quấn quanh người rồi cúi xuống nhặt quần áo mình lên, bước vào phòng tắm.
Bước ra ngoài thấy Lệ vẫn ngồi trên giường, Vũ nói.
“Em có thể dễ dàng vậy sao?” Rồi quay lưng bước ra cửa. nhưng Lệ chạy đến, ôm Vũ từ sau lưng, thì thầm.
“Em chỉ thế này vói mình anh mà thôi, em yêu anh Vũ à!”
“Anh rất tiếc.” Vũ gỡ tay Lệ ra, đi ra ngoài không quay đầu lại. Lệ tức giận vớ cái điện thoại.
“Lập tức chặn đánh con bé đó cho tao ,đứa nào giết được nó sẽ có thưởng lớn.”
*
“Sếp không sao chứ?”
“Ta chả sao hết!” Hà bực bội, khó chịu quá, lại có chuyện không hay sắp xảy ra rồi.
“Vâng, à sếp này..trước đây băng mình có người tên là Tôn Chấn Vũ phải không?”
“Phải!”
“Anh ta là người như thế nào?”
“Với kinh nghiệm hai năm của tôi, cậu nên gọi anh em đi!” Hà nhắm mắt lại.
“Sao?” Hưng nghiêng người. Rồi thấy phía trước mình là mấy cái ô tô màu đen.
“Kitss”
Lệ bước ra từ chiếc ô tô ở giữa, mắt đeo một chiếc kính râm nhìn vô
cùng cao ngạo. Từ trong mấy chiếc xe đó có 5 tên đi ra. “Chỉ có 5 tên
thôi sao? Vẫn chưa rút được kinh nghiệm gì sao?”
Hà bước xuống xe, mặc dù đang băng bó tay và đội một cái mũ lưỡi trai
nhưng cái dáng đứng cao ngạo này làm cho 5 tên kia giật mình, một tên
hỏi thầm Nhật Lệ.
“Chị thuê tụi em đánh với hắn hả?”
“Phải, 5 đứa chúng mày sợ gì một mình nó chứ?”
Hà ngẩng mặt lên, để lộ nửa khuôn mặt với nụ cười nửa miệng, mấy tên kia lập tức nuốt nước bọt, lại quay sang bảo Lệ.
“Sao chị không nói là đi đánh Hà Nhật, sao chị lại nói là một con nhóc gầy gò chứ?”
“Nó chẳng phải con nhóc gầy gò sao?” Lệ nhíu mày nhìn lũ này, sao vừa
nhìn thấy Hà đã run như cầy sấy thế này, có gì đáng sợ chứ.
Hà nhìn cái lũ trước mặt mình, rồi cất giọng lạnh lùng.
“Sao? Chẳng phải đến bắt ta sao? Lại đây đi chứ? Mặc dù ta đang bị thương nhưng cứ lên cả đây, sao cứ đứng du ** một góc thế!”
Lệ nghe Hà nói, tức quá, bảo đàn em.
“Chúng mày có lên không?”
~~~~~~~~ không có tiếng trả lời~~~~~~~~~~~~~
Hà gọi Hưng lại gần, nói thầm. Mấy tên kia chỉ là mấy thằng đi kiếm
miếng ăn nhưng đã nghe danh đại ca của Black Rose là Hà Nhật một lúc có
thể hạ đến 15 tên. Có lần bị thương nặng, nhưng không bao giờ ngã gục,
luôn làm cho bọn đứng cạnh mình ngã hết rồi mới ngã. Từ đây chúng luôn
tránh để không đụng đến Black, lần trước trong một lần chứng kiến đại ca Hà Nhật đánh ngã đại ca Lê Long giữa đường thì chúng đã sợ. Giờ lại
càng sợ hơn.
Thấy Hưng gật đầu lia lại với Hà, rồi đi về phía mình, Lệ nói.
“Chúng mày lên đi chứ!”
“Chị à…tụi emmm…”
Hưng đi đến trước mặt Lệ, nói.
“Sếp nói nếu không muốn trọc lần hai thì nên biết điều, nếu không thì
đừng có trách, hôm nay sếp đang có hứng đánh nhau, có thể đánh với sếp
không?”
Lệ nghe vậy mặt tái mét, nhưng vẫn kịp nói.
“Nó đang bị thương, nếu ai đánh được nó sẽ có 10000 đô .”
“10000 đô.”
Nghe thấy tiền, lập tức tụi nó mắt sáng lên. Lập tức quên hết sợ, chạy đến.
Hưng đứng gần đó, xử lí được ba tên. Còn hai tên chạy đến. Hà chưa kịp làm gì thì.
“Bốp..”
“Bốp..”
Hai tên đó lùi lại, mặt lại tái lên, lắp bắp.
“Tôn… Chấn Vũ…”
“Lũ chúng mày chán sống rồi hả?” Vũ dùng cái giọng lạnh không thể tả.
Mấy tên kia chưa kịp làm gì thì lại có thêm hai cái xe ô tô chạy đến, 7 tên đi ra. Lệ thấy lũ kia vô dụng quá bèn gọi thêm người đến. Lệ nói.
“Tôn Chấn Vũ…hôm nay. Một là tôi chết, hai là cô ta chết, anh chọn đi.”
“Nhật Lệ!” Vũ nhìn Lệ bằng cái nhìn sắc lẻm. Lệ hơi giật mình, sau đó là sự tổn thương, Lệ hét lên.
“Giải quyết cả ba đi, không được để ai sống, có sống cũng phải sống không bằng chết.”
Một lúc có đến 7 tên xông lên. Đối với Vũ thì 7 tên này không có vấn đề
gì quá khó cả, nhưng mà sau lần ngã đầu tiên, chúng chạy lại xe lôi côn
và gậy ra. Hưng thấy vậy lập tức chạy về xe của mình, trong cốp xe luôn
có vũ khí. Tung cho Vũ một cây gậy gỗ, đưa cho Hà một cái côn mặc dù Hà
không tham gia đánh nhau.
Mặc cho bọn chúng đứng đánh nhau, Hà cầm côn đi về phía Nhật Lệ.
“Muốn tham gia không?” Hà cười nhạt.
“Mày…”
“Sao?” Hà hơi nghiêng đầu.
“Chết đi…” Lệ hét lên cùng lúc với cái tên đằng sau Hà giơ cái gậy lên.
Dưới vành mũ lưỡi trai, lộ ra một nụ cười nửa miệng.
“Bốp.”
Một cú đá hậu trúng ngực tên đó, tiếp theo Hà tung cái côn trong tay, đánh tới tấp vào tên đó. Tên đó vừa giơ tay đỡ, vừa nói.
“Đại ca Hà Nhật, em xin lỗi mà, em…”
“Đoàng…”
Một tiếng nổ lớn vang lên.
Hà cảm thấy nhói ở vùng lưng..ngoảnh lại, Lệ đang cầm khẩu súng ngắn, tay run run, mặt tái mét.
Hà cắn răng, xém tí thì ngồi khuỵu xuống. Nhưng Hà không ngã, vẫn ngẩng cao đầu,nói.