
g được buộc cao nữa mà xoã ra, từ xa nhìn không phân biệt được
Thanh Linh và Thanh Chi nữa.
Chỉ thế cũng đủ để gọi là “hai chị em như hai giọt nước” rồi. Chỉ là tại sao hai người có đôi mắt khác nhau thế nhỉ? Ừ thì một người giống bố
một người giống mẹ nhiều hơn nhưng phải có cái gì “hoà trộn” cả bố và mẹ chứ sao đôi mắt Thanh Linh nhìn rất đẹp, lạnh lùng, dịu dàng, hơi buồn
còn đôi mắt Thanh Chi nhìn là không có cảm tình rồi.
Thanh Linh nói với bà cụ “vú nuôi” đang ngồi đó:
“Bà về đi, để con trông Chi cho.”
“Ừ bà về nấu cơm, tí con về nhé!”
Bà cụ đi rồi, Thanh Linh ngồi xuống bên giường Thanh Chi nhưng chỉ nhận
được cái thờ ơ của Thanh Chi, việc chị mình đến thăm dường như cô chẳng thấy quan trọng. Nhưng chợt nhớ ra cái gì đó, cô hỏi:
“Mang đi không chị?”
“Mang gì?”
“Eyeliner (kẻ mắt)! Chị nhìn mặt mũi em bơ phờ thế này không có trang điểm thì làm sao mà nhìn mặt mũi ai được chứ.”
Mạnh Bảo ồ lên. Thảo nào giờ anh nhìn mãi chẳng thấy Thanh Chi đẹp cho
lắm. Mặt mũi thì có trang điểm đâu nên nhan sắc đúng là rất bình thường, chỉ có cái nét xinh xinh thôi.
“Chị không mang cái đó, tí về thì trang điểm sau.”
“Không! Nếu không có thì em không ra đường đâu!” – Thanh Chi bướng bỉnh – “Chị Linh, sao chị không make-up mà chị đẹp thế? Em phấn son bao nhiêu
cũng không bằng được cái mặt mộc của chị!”
“Xinh đẹp đâu phải là thứ quan trọng nhất, còn rất nhiều thứ em có thể
thích hơn là xinh đẹp. Em nên coi mình đã là đẹp nhất rồi, đừng có tự ti vậy.”
“Em thấy em xấu mù đi được à, chẳng bằng chị tí nào! Chị về lấy cho em
đi, không make-up em đâu dám tự tin ra đường chứ. Nếu không em ở lại đây mãi đấy!”
“Con bé này, em bướng bỉnh vừa chứ.”
Nói vậy nhưng Thanh Linh cũng đứng lên đi ra. Dù Thanh Chi hay đòi hỏi,
nhưng Thanh Chi đã ốm đau suốt rồi, muốn đẹp lên cũng đâu có tội tình
gì. Nghĩ thế rồi cô đi khỏi bệnh viện nhưng Mạnh Bảo đã đi theo liền:
“Đi với tôi đi!”
“Đi đâu?”
“Bí mật!”
Mạnh Bảo kéo Thanh Linh đi. Hoá ra là vào khu chợ mua sắm. Anh kéo cô
đến chỗ bày những món đồ lưu niệm, trang sức rất đẹp. Nhiều thứ quá
khiến Thanh Linh hoa cả mắt. Cô chưa bao giờ được đụng vào những thứ đó
cũng như sử dụng chúng nên rất thích thú với những món đồ đẹp như vậy.
Còn mấy bà cô bán hàng thấy cô gái xinh đẹp thì mời chào hết lời:
“Cô mua vòng cổ không? Vòng tay này cũng hợp với cô lắm ấy!”
“Cái cặp tóc này ở trên mái tóc kia thì còn gì bằng!”
“Thêm cái nhẫn nữa, hoặc đôi khuyên tai.”
“Son phấn chính hiệu đây, cô mà trang điểm thì đẹp cực luôn ấy.”
“Cô có thích một cái thắt lưng hàng hiệu cho cái váy rất đẹp của cô không?”
Thanh Linh thật chẳng biết trả lời thế nào. Cô đã đi mua mấy thứ như thế này bao giờ đâu, chỉ có Thanh Chi mới rành rọt thôi. Nhưng quả thật đều là những thứ thật đẹp, nếu cô dùng chúng biết đâu cũng được như mấy bà
này nói ấy nhỉ.
Nhưng Mạnh Bảo đã cười, kéo tay cô đi:
“Lại đây! Tôi tìm được một thứ cho cô này.”
“Cái gì thế?”
Mạnh Bảo chỉ vào một dải lụa được buộc thành hình cái nơ được bày ở một
gian hàng. Thanh Linh lặng đi, chiếc nơ này có màu xanh giống màu váy cô mặc – màu xanh của bầu trời, màu xanh của hy vọng. Giữa biết bao cái nơ đủ màu sắc chỉ có chiếc nơ này là nổi bật nhất. Nó thật là đẹp!
“Bán cho tôi cái nơ này đi.” – Mạnh Bảo chỉ vào luôn.
“Của cậu đây. Giá là 20.000đ!”
“Đắt vậy! Có cái nơ mà 20! 10.000đ thôi chứ!” – Mạnh Bảo mặc cả liền.
“Thôi làm gì mà mặc cả, nó đẹp vậy chắc giá đúng đấy.” – Thanh Linh nói.
“Đi mua sắm là phải mặc cả, không mình bị chém chết à?” – Mạnh Bảo nói nhỏ với cô rồi quay ra - “Nè bà cô, 15.000đ nhớ!”
“Ờ thì…Thôi được rồi, 15 thì 15. Này cầm lấy!” – Bà chủ tiếc rẻ nhưng vì thấy Mạnh Bảo cũng “tăng giá” một tí nên đành xuống nước.
Mạnh Bảo cầm cái nơ. Ái da cái của này sao đắt thế, anh cứ tưởng chỉ vài nghìn bọ thôi chứ. Chắc cái nơ này phải có “nguyên liệu” từ chỗ nào xa
xôi lắm mới đắt. Nhưng nó không làm anh thất vọng, vì nó cực kỳ đẹp. Anh quay lại nhìn Thanh Linh:
“Tặng cô đấy.”
“Tặng tôi thật hả?” – Thanh Linh cầm cái nơ, chưa hết ngạc nhiên.
“Tôi bỏ ra 15 ngàn vì một cái nơ bọ thì chỉ có tặng quý cô thôi.”
“Nhưng mà…dùng thế nào?”
Mạnh Bảo phì cười, cứ tưởng cái gì cô cũng biết chứ. Trông lúc này cô ngố thật đấy. Anh cầm luôn cái nơ, vòng tay ra sau tóc cô:
“Dùng thế này!”
Thanh Linh chưa hiểu gì thì đã thấy tóc mình khang khác. Mạnh Bảo đã
buộc cái nơ lên tóc cô, mái tóc xoã nhìn hơi “già” có thêm cái nơ khiến
cô trở về đúng tuổi 18: xinh đẹp, trẻ trung và có phần dễ thương. Ai ở
khu chợ cũng phải quay lại nhìn cô, lúc này cô chẳng còn lạnh lùng đáng
sợ nữa, vừa xinh vừa dễ gần hơn.
“Không cần son phấn, chỉ thế cũng đủ để cô đẹp hơn rất nhiều người!”
Thanh Linh ngẩn