Pair of Vintage Old School Fru
Sẽ Còn Nắng Đợi Nơi Chân Trời

Sẽ Còn Nắng Đợi Nơi Chân Trời

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324841

Bình chọn: 7.00/10/484 lượt.

r/>"Cô...cô..." - Thanh Thảo run sợ trước sự giận dữ tột cùng xen lẫn khổ đau của cô.

"Nguyễn Hoàng Phương Nhi này cuộc đời không dài, nhưng sẽ sống
vì thứ mình muốn. Không phải tranh giành, mà là sống vì điều
đó. Hãy ghét tôi nếu bà thấy tôi làm tổn thương con gái bà!
Tôi sẽ không trách. Chỉ cần tôi là chính tôi, tôi không ân hận
đâu. Tôi cũng không cần ai hiểu cho tôi làm gì! Rồi bà sẽ thấy, ai tổn thương hơn ai!"

Nói rồi cô quay người bước thẳng ra phía cửa. Nhưng vừa ra đến bếp thì
đầu óc choáng váng. Mũi cô chảy máu. Cô cố quệt đi nhưng lại càng chảy
ra nhiều hơn. Cô quỵ xuống, ngất đi.

"Chị Nhi!!"

"Nhi, con sao thế!!??"

Mưa ngoài trời vẫn không dứt. Mưa rơi vào lòng người đắng ngắt.

"Anh ở đâu, Mạnh Bảo?"



Màn đêm mịt mù vần vũ những đám mây. Sét đánh ầm ầm, nước mưa tuôn như
trút. Tiếng mưa đã làm Vĩnh Sơn tỉnh dậy. Mọi thứ xung quanh tối om dày
đặc mưa khiến anh không nhìn thấy gì hết. Mưa rơi vào những vết thương
rất xót. Anh dần nhớ mọi thứ. Anh đi theo Khánh Quang, Khánh Vinh đến
căn hộ nhưng bất ngờ bị chúng đánh thê thảm. Rồi anh lên đây cùng với
nhóm Mạnh Bảo, nhưng Khánh Vinh dùng thuốc nổ khiến mọi người biến mất
trong phút chốc. Anh đã ngất ở đây từ chiều đến đêm sao? Anh sực nhớ:
anh có chạy cùng Thanh Linh! Vậy cô đâu rồi? Trời mưa quá to không nhìn
thấy gì nữa, anh biết tìm cô ở đâu?

Anh gắng đứng dậy, quyết phải tìm thấy cô bằng được. Đường núi rất trơn
có thể nguy hiểm, nhưng giờ phải liều thôi. Đúng lúc đó một ánh chớp lóe lên sáng rực cả ngọn núi. Trong khoảnh khắc tích tắc ấy, anh đã nhìn
thấy ai đang nằm dưới đất ở đằng kia, đất đá, mưa rơi ướt bẩn hết người. Anh vội vàng chạy đến. Thanh Linh nằm đó, ướt sũng mưa, mái tóc rất dài che hết cả mặt cô.

"Thanh Linh, tỉnh lại đi, Thanh Linh!" - Vĩnh Sơn nâng cô dậy.

"Vĩnh Sơn..." - Cô dần tỉnh lại, giọng yếu hẳn.

"Em có sao không? Có bị thương ở đâu không?"

"Không sao..." - Cô gắng ngồi dậy.

Ngọn núi cứ như nghiêng ngả vì cơn mưa lớn. Mưa ào ào. Sấm đùng đùng
trên trời. Nếu cứ ngồi ở đây, có khi sét làm đổ cây mất. Thanh Linh và
Vĩnh Sơn đứng lên, gắng dò đường bằng những ánh chớp sáng lóe liên hồi.
May mắn thay, họ phát hiện có một cái hang động bằng đá ngay gần đó. Cả
hai vội chạy vào và thấy vẫn còn đống lửa sắp tàn bên trong. Nhìn quanh
thì có một vài dụng cụ, đồ đạc.

"Đây là đồ của những người leo núi hoặc đi thám thính vụ nổ chiều nay. Cơn mưa lớn khiến họ phải trú vào đây." - Thanh Linh nói.

"Vậy họ đi đâu rồi?"

"Mưa thế này chắc họ phải gọi người lên cứu, hoặc người ta tự cứu họ.
Bởi vì đồ đạc chỉ sót lại rất ít chứng tỏ khi đang đi, trong mưa bão họ
đánh rơi đồ đạc rồi. Có thể có người đã dùng máy bay trực thăng hoặc có
cách khác đưa họ xuống núi. Cũng chưa lâu vì lửa chưa tắt mà."

Vĩnh Sơn kinh ngạc trước phỏng đoán như thần của Thanh Linh:

"Em thông minh thật đấy!"

"Ngồi xuống đây cho ấm đi." - Cô vẫn lạnh lùng như thế.

Cả hai ngồi quây quanh đống lửa đang cháy rừng rực, tuy nhiên ngọn lửa
không đủ xua đi cái lạnh vì cả hai đã thấm nước mưa. Vĩnh Sơn thoáng
chốc ngẩng lên nhìn Thanh Linh, trong ánh lửa vàng, vẫn là gương mặt
xinh đẹp đến nao lòng người và ánh mắt lạnh lẽo ấy. Cô cứ mải lấy cái
que vun củi, vun lá lại cho lửa cháy mà không để ý người mình đang run
bần bật, môi tái vì lạnh, mái tóc, quần áo ướt còn rỏ nước. Anh ngó xung quanh cái hang động, mừng rơn vì thấy có một tấm vải vứt lăn lóc ở đấy. Chắc của những người leo núi bỏ lại, tấm vải kia không dày lắm nhưng
cũng kha khá để thành cái chăn hoặc cái áo khoác. Anh đi tới lấy tấm
vải, quàng nó vào người cô. Cô ngạc nhiên:

"Thôi bỏ ra đi, quàng nó vào lại càng ẩm người thêm. Người đã ướt sũng rồi."

"Còn hơn là run bần bật như vậy, được ít nào hay ít đấy."

Cô không nói gì. Quả thật, cô thực sự đang rất lạnh. Quàng thêm một tấm
vải cũng ấm hơn chút nhưng chẳng hiểu sao một lúc là lại run lên. Vĩnh
Sơn nhận ra điều đó, người cô tái cả đi rồi. Anh nói:

"Để anh ôm em."

"Hả? Cái gì cơ?" - Cô quay lại.

"Anh không có ý gì đâu! Chỉ là anh thấy em lạnh, nếu ôm thì hơi ấm người biết đâu sẽ dễ chịu hơn hơi lửa và cái áo mỏng manh này. Được chứ? Anh
hứa anh không có ý gì cả."

Cô không nói gì, lặng thinh quay đi. Anh biết cô không có ý phản đối,
liền ngồi sát cô, ôm cô từ sau lưng. Khi người anh dựa vào lưng cô, hai
cánh tay anh quàng qua người cô và hơi ấm của anh lan tỏa, cô thấy dâng
trào một cảm xúc. Cảm xúc rất đỗi thân quen. Hình như trước đây, chưa
bao giờ anh ôm cô, hay đúng hơn là chưa có người con trai nào ôm cô, trừ người ấy...Tự dưng cô nhớ vòng tay người ấy. Nhớ vô cùng! Nhớ muốn phát điên! Giá như trong lúc lạnh lẽo, khổ cực này, người ấy mà ôm cô đầy
yêu thương như ngày xưa, chắc chắn cô sẽ không lạnh, không bao giờ lạnh! Còn bây giờ, Vĩnh Sơn ôm ấm thật đấy