pacman, rainbows, and roller s
Say Nắng Gia Sư Của Em Trai

Say Nắng Gia Sư Của Em Trai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3210034

Bình chọn: 7.5.00/10/1003 lượt.

h lùng, hay tự trong em căm ghét đàn ông con trai? Mình những tưởng mình trở thành ngoại lệ nhưng hình như không phải thế. Mình vẫn tin em là thật lòng, mình vẫn còn nhớ rõ những cảm giác ấm áp và hạnh phúc khi bên nhau, tất cả hoàn toàn không phải là diễn kịch, mình chắc chắn như thế. Câu hỏi em hỏi, mình biết trả lời sao, mình đã từng tin đó là trò đùa và vẫn muốn đi tới cuối cùng, giờ em nói rõ ràng là trò đùa, chẳng lẽ mình lại nói, không chơi tiếp. Mà chơi tiếp, còn lại gì sau những thứ này,sẽ gặp nhau và nói gì, làm gì khi bài đã lật. Mình không biết, quá khó xử. Mình có cảm giác em đang cố gắng cảnh báo mình điều gì,chứ không phải ác ý và em cũng đang buồn. Trò chơi cũng được, nhất thiết phải nói toẹt ra thế àh?

- ‘chơi tiếp chứ, thì anh cũng đùa với em mà, công bằng’, mình nói. Em nhìn mình ngạc nhiên lắm, mình nói rồi mới thấy hối hận. Mình sau 1 thời gian tiếp xúc, với người như em mình không thể tỏ ra quá ranh mãnh vì em ranh mãnh hơn bất kì ai, em ko dễ bị ức hiếp. Mình , nếu muốn đi tiếp thì phải cho em cảm giác mình hiểu em và yêu em. Thứ mình dù chết cũng muốn cố gắng. Mình nói và sợ em tổn thương dù mình chưa từng có ý nghĩ đó dù mảy may trong đầu.

- ‘haha, đóng kịch dở tệ, vậy anh nói coi, anh đùa với em để làm gì?’, em nói, hiểu rõ mình ko có ý đó.

- ‘để làm gì thì từ từ rõ, em coi đó là trò đùa để thấy dễ chịu thì coi là trò đùa, chơi tới chán thì bỏ. Em nói mà, tính xa làm gì’, mình nói. Sao mình nói những lời đó , mình bấn loạn và cũng ko rõ, chỉ muốn mình và em công bằng, em chẳng dằn vặt hay khó chịu vì thấy bản thân đang đem mình ra làm trò đùa. Mình làm mọi thứ vì mình muốn yêu em, đến lúc mình không thể nữa.

- ‘anh cần tình dục àh?’, em cười hỏi mình, cái kiểu nói chuyện như tỏ ra mình hiểu người khác thực chất bản thân đang tổn thương và đau đớn ghê gớm vì những vết thương lòng chẳng có cơ hội để lành

- ‘có thể, anh cần mọi thứ ở em, nên em coi là đùa cũng được, thật cũng được chỉ là dù là gì thì em cũng phải ở bên anh, vậy thôi’, mình nói chắc nịch. Mình công nhận mình không hiểu em, nhưng mình tin cảm nhận của mình về em không sai, em đang đau và nói thế. Em tin rồi dặn bản thân ko được tin, em yêu và dặn bản thân ko được yêu. Cố tỏ ra mạnh mẽ, xấc xược nhưng đầy tổn thương và yếu đuối. Vì con người thật của em, chính em cũng không biết nên làm gì và phải làm gì

- ‘ôm,..’,em nói nho nhỏ. Mình nghe không rõ, thấy mắt em buồn hẳn. Mình hỏi lại

- ‘gì?’, mình nói xong em nhìn mình.

- ‘ôm em mau, điếc àh’, em nói to. Mình cũng không hiểu nổi em, thấy em đáng thương quá.

- ‘em muốn thì ôm anh, cho phép đó’, mình nói, mình muốn làm mọi thứ trở nên đơn giản thôi, trở lại tự nhiên như lúc đầu. Ừ thì em cần ôm, chắc thế. Mình chỉ muốn em hiểu, khi em cần mình ôm, mình chưa chắc biết. Em chỉ cần ôm mình , mình luôn sẵn sàng. Mình không có gì nhiều, cũng chẳng phải tài giỏi hay thông minh. Mình chỉ có thể yêu em chân thành.

Em gia sư cười rồi quàng tay lên cổ, ôm mình. Muốn mưa rơi vì lòng bất ổn và muốn khóc, mình nghĩ thế. Hôm nay em cho mình cơ hội được bóc thêm 1 lớp vỏ bọc ở em. Trò đùa là có thật, chỉ là em thấy mình tự dưng không muốn thế và buồn. Mình đoán thế. Đó là theo chiều hướng lạc quan là em có tình cảm nhiều với mình. Thôi thì, cứ hi vọng vậy để thấy yêu đời, cũng chẳng chết ai.



Nhiều người sẽ hỏi, yêu thương mà tính toán rồi rắc rối vì nhiều thứ vậy có mệt lắm không? Mình thật là mình có mệt, mình cũng muốn yêu 1 người bình thường như mình, chẳng có quá khứ gì và đơn thuần là yêu, cùng nhau học, cãi cọ như những đôi bình thường khác. Chỉ là, cô gái mình yêu, có vài thứ rắc rối trong quá khứ có thể do lỗi của cô ấy hay của người khác, lần đầu tiên mình gặp cô ấy và mình thấy yêu thương. Dần dà trong mình là mình chẳng biết làm như thế nào để ngừng yêu thương nên mình ngoài việc yêu hết mình và cố gắng thì chẳng làm được nhiều hơn. Mệt mỏi, khó khăn mình cũng chịu, chỉ cần còn có thể yêu và ở bên cạnh nhau. Mình yêu lần đầu, đầy nông nổi và có nhiều thứ suy nghĩ không được thông thoáng, mình cũng còn quá trẻ , chưa hề có kinh nghiệm và chưa biết cách yêu thương và làm những điều tốt đẹp nhất. Mình lăn tăn có, hoài nghi có, mệt mỏi có, vì mình chưa quen và cũng chỉ là 1 người bình thường có những ích kỉ, dù mình biết, để yêu 1 cô gái có những tổn thương mình phải thận trọng và yêu thương không chút giả dối.

Tất cả mọi thứ mình làm cho tới bây giờ suy cho cùng là vì bản thân mình, vì khao khát yêu thương và giữ lấy người mình yêu và cũng vì cái khí thế chiến đấu của thằng trai mới lớn muốn che chở cho 1 ai đó. Chuyện xa quá mình không dám tính vì mình biết có rất nhiều khó khăn đợi mình, nhưng phải làm gì, từ bỏ tình yêu ngay từ đầu vì sợ cái thực tế khác nghiệt? Mình sợ hối hận hơn sợ khổ và khó khăn, nên mình muốn làm mọi thứ, 1 lần để chẳng bao giờ phải thấy hối hận.



Ừ, cứ cho là yêu đơn thuần và nông nổi, tới đâu thì tới…