Duck hunt
Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm

Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 329283

Bình chọn: 9.5.00/10/928 lượt.

thu hết vào tầm mắt và trí nhớ của cả hai.

-Tôn Thúc chắc đã biết rõ có dính dáng đến họ nên lúc nãy mới nói đừng hở tí lại giết người trong UP.-Dịch Thiên vừa cầm điện thoại đua xe vừa nói

-Tử Phàm, cậu để Tôn Thúc xử lí kẻ phản bội lần này sao?

-Phải. Tôn Thúc hẳn có chủ ý, nếu thật sự liên quan đến Bạch lão và Hạ lão mà Tôn Thúc không trừng phạt họ nặng, tôi sẽ tự làm.-Nhậm Tử Phàm đi đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài

-Mặc Hàng đi bắt người rồi sao?

-Đúng vậy, hắn ta là người đã báo cho cảnh sát biết số lượng súng vận chuyển ra nước ngoài.-anh nói

-Có biết tên không?

-Chưa rõ... nhưng mà hắn ta là tài xế của Bạch lão, thiết nghĩ là Bạch lão sai khiến hắn.

-Tử Phàm, tôi nghĩ Bạch lão và Hạ lão sẽ giết người diệt khẩu.-Dịch Thiên nói đúng ngay suy nghĩ của hai người kia

-Mặc Hàng đã đi tìm ông ta, chỉ mong là kịp để có thể bắt được Bạch lão và Hạ lão.

- - -

Thừa Tuyết vào bệnh viện thăm mẹ mình, dạo gần đây mắt bà bắt đầu nặng hơn, bệnh tim cũng thường xuyên tái phát, e là cứ như vậy sẽ không tốt.

Trên đời này cô chỉ còn bà là người thân duy nhất nếu ngay cả bà lúc này cũng bỏ cô đi, cô không biết mục đích sống của mình là gì?

Thừa Tuyết ngồi bên giường gọt trái cây, bà Phương trước mặt đều đen tối, bà nói: "Thừa Tuyết, dạo này con bận lắm sao? Nếu bận thì lo công việc trước đi đừng lo cho mẹ."

-Mẹ, cũng không bận nhiều đâu ạ, hôm nay con rãnh nên mới đến thăm mẹ. Mẹ, mẹ phải nghe lời bác sĩ để bệnh tình mau khỏi.-Thừa Tuyết cười ngọt ngào, tuy là bà không thấy nhưng có thể cảm nhận được

-Bệnh của mẹ mẹ là người hiểu rõ nhất. Mắt mẹ đã bị như vậy gần bảy năm rồi, bệnh tim cũng là của người già thôi. Mẹ chỉ lo cho con, mẹ sợ con sẽ bị lây truyền.

-Lây truyền?

Thừa Tuyết không hiểu.

-Bác sĩ nói mắt của mẹ là do di truyền từ ông ngoại con, mẹ chỉ lo con cũng sẽ...

-Mẹ, mắt con rất tốt, con có thể nhìn rất rõ mọi thứ.-Thừa Tuyết cười tươi tắn cắt ngang lời bà

-Mẹ chỉ sợ... đôi mắt của con là điều tuyệt vợi nhất mà tạo hóa đã ban tặng, mẹ không muốn vì căn bệnh di truyền này làm mắt con bị hỏng.-bà Phương giơ tay lên lần theo cánh tay cô đưa lên má cô xoa

-Mẹ, dù thế nào con cũng sẽ bảo vệ đôi mắt này, bởi vì con sẽ dùng nó để nhìn rõ ngày mẹ có thể nhìn thấy trở lại.-Thừa Tuyết buông dao xuống dĩa đặt lên bàn, đưa tay lên đặt lên tay bà

-Đứa trẻ này... lúc nào cũng làm mẹ thấy vui. Con nhất định không được bỏ cuộc đừng làm người khác tội nghiệp con.

-Mẹ, Thừa Tuyết sẽ dũng cảm, con sẽ thật mạnh mẽ để mẹ có thể khi nhìn thấy sẽ thấy một Thừa Tuyết mạnh mẽ.

Nói xong cô choàng tay ôm lấy bà, hơi ấm tình mẹ lan tỏa cả lòng cô làm cô ấm lòng.

- - -

Trên đường cao tốc vang lên từng tiếng xe phóng nhanh trên mặt đường thẳng tắp, hai chiếc xe đuổi khít nhau.

Hai chiếc xe cùng dừng ở trước một căn nhà gần bờ biển, Mặc Hàng mở cửa bước ra, tay cầm súng.

Người trong xe cũng bước ra, khoảng chừng năm người mặc đồ đen, ánh mắt hung tợn tay cũng cầm súng.

Mặc Hàng nhếch môi, thoáng nghĩ là người đến diệt khẩu.

Mặc Hàng nhìn căn nhà trước mặt, trong tiềm thức nhớ đến những kí ức vụn vặt.

"Anh không sao chứ?"

"Cảm nhận, cảm nhận cho tôi biết anh không phải kẻ xấu."

"Cho anh nè, uống nước ngọt sẽ thấy ngọt ngào."

"Tôi tên... Tư Nguyên."

Tư Nguyên... !!???

Mặc Hàng ánh mắt trừng to, ngay sau đó chĩa súng bắn năm tên kia, lợi dụng thời cơ liền chạy vào trong nhà.

Người trong nhà nghe tiếng súng thì giật mình, ông Bình hoảng sợ đi ra cửa sổ thấy một toán người áo đen đi vào.

Tư Nguyên cũng bị tiếng súng làm giật mình, liền đỡ bà mình ngồi dậy.

-Tư Nguyên, mau đưa bà con chạy đi.

-Ba, có chuyện gì?

-Không có thời gian giải thích đâu, mau đưa bà con chạy mau.

Tư Nguyên đỡ bà mình đứng lên, nghe theo lời bà mình dẫn bà đi.

Mặc Hàng đạp cửa ra, nhìn thấy ông Bình đứng trước mặt, dáng vẻ rất lo sợ.

-Ông là người lái xe của Bạch lão?-Mặc Hàng hỏi

-Phải.

-Đi theo tôi.-Mặc Hàng tiến tới

Mặc Hàng đang đi thì dứng lại, sau đó quay đầu nổ súng ra phía cửa.

Năm tên áo đen kia nhanh chóng tránh đi, cũng giơ súng bắn.

Tư Nguyên lo cho cha mình liền kêu bà mình tạm thời núp trong tủ quần áo.

Tư Nguyên chạy ra thì nhìn thấy một trận đấu súng, năm tên cùng bắn một người.

Tư Nguyên chạy đến ba mình, kéo ông: "Ba, mau chạy đi, bọn họ sẽ giết cha."

-Con gái, con mau chạy đi, ba chạy không thoát đâu.-ông Bình đẩy con gái đi

-Không, ba đi cùng con và bà đi.

Một tên áo đen chạy đến, giơ súng ngay ông Bình, ông Bình nhận ra liền đẩy Tư Nguyên ra cầm lấy họng súng.

-Mau chạy đi, Tư Nguyên, chạy đi.

Ông Bình tay vẫn giữ họng súng, hét lên bảo cô bỏ chạy đi.