XtGem Forum catalog
Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm

Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 329210

Bình chọn: 9.5.00/10/921 lượt.

hàn khí trong phòng tăng lên đột ngột.



Tiếng roi da đánh vào da thịt vang lên từng đợt dồn dập, tiếng kêu đau đớn như xé rách màn đêm.

-Tha cho tôi đi... tôi cũng chỉ làm theo mệnh lệnh thôi.

Người nam nhân bị treo trên một chiếc giá, hai tay giang ra bị dây thừng cột lại, cả người máu me, dấu roi in hằn trên da. Người này là người duy nhất còn sống trong đám người tối qua.

-Muốn tha? Vậy mau nói là ai kêu ngươi ám sát Phàm thiếu.-Mặc Hàng mân mê chiếc roi da kia, giống như nâng niu thú cưng

Nếu không phải nhận được tin có kẻ đến Hàn Lâm ám sát anh, Mặc Hàng cũng không quay về, dù sao Mặc Hàng cũng không muốn nghỉ phép.

-Tôi... tôi không biết... không ai sai chúng tôi cả.

Bởi vì hắn ta biết, hắn ta khai ra cũng chết mà không khai cũng chết.

-Ngươi có mắt nhìn thấy roi da này, nhưng nó lại không có mắt đâu.-Mặc Hàng cười lạnh lẽo

-Tha cho tôi... không ai sai tôi cả.

-Thật là mạnh miệng.

Mặc Hàng quay người đi, đi được một bước thì nhanh như chớp quay lại giơ roi da cao lên quất thẳng vào người tên đó. Hắn ta đau đớn kêu lên một tiếng.

Từng đợt roi da hạ xuống, giống như lưỡi dao cắt thịt, máu tươi đổ ra loang lổ, cảnh tượng thất đáng sợ.

Đây là Ngục Tối ở UP, cách thức trừng trị và hình phạt đều như tra tấn ở địa ngục.

Xung quanh Ngục Tối bốn bề đều là tường đá, không ánh sáng chiếu vào, chỉ có ánh lửa thắp sáng, mọi thứ đều tối tăm u ám lạnh lẽo.

Cửa sắt mở vang lên tiếng "két" một cái, hai người đàn ông từ ngoài bước vào.

Nhậm Tử Phàm một thân màu đen, áo khoác đen dài phủ bên ngoài, tay đeo găng tay da lẫm liệt bước vào.

Xung quanh hắn đều là hàn khí, ánh mắt sắc nhọn như chim ưng.

Mặc Hàng thấy Nhậm Tử Phàm và Mặc Phong bước vào thì dừng tay.

-Phàm... Phàm thiếu, cầu xin anh tha cho tôi...-hắn ta đau đớn xin tha

Nhậm Tử Phàm ngồi xuống ghế đối diện hắn ta, ánh mắt trầm xuống.

-Nhị thiếu về Việt Nam khi nào?-Nhậm Tử Phàm không có cảm xúc gì ngoài lạnh lẽo

-Nhị... Nhị thiếu... ???

-Nhị thiếu cũng thật biết huấn luyện thuộc hạ, quả là cứng miệng.

Nhậm Tử Phàm đứng lên, đi đến đứng trước mặt hắn ta, sau đó bảo người thả hắn ta ra.

Người đó đứng cũng không vững, máu me đầy mình lết đến bên chân anh.

-Xin anh... tha cho tôi... làm ơn...

Nhậm Tử Phàm vẫn là như cũ, môi chỉ hơi nhếch lên.

-Nhị thiếu về Việt Nam khi nào?

Nhậm Tử Phàm lặp lại một lần nữa.

-Hôm... hôm kia, về trước dự định một ngày.

Nhậm Tử Phàm cười lạnh một tiếng, sau đó đạp hắn ta ra khỏi mình.

Mặc Hàng mặt lạnh như băng tay đưa tới thắt lưng lấy súng ra.

-Cầu xin anh... tha cho tôi... cầu xin anh...

Anh vẫn tuyệt nhiên như không nghe thấy, quay lại ghế ngồi xuống.

Một phát súng được bắn ra ngay tim người đó, hắn ta trong nháy mắt bị lấy mạng.

-Đã tìm ra ai là nội gián chưa?-Nhậm Tử Phàm lấy điếu thuốc Cuba thượng hạng ra châm lửa

-Đã tìm ra, thiếu chủ định xử lý thế nào?-Mặc Phong báo cáo

-Để Mặc Hàng đi xử lý đi.

-Thiếu chủ, mọi người trong UP muốn họp nội bộ.-Mặc Hàng nói

Nhậm Tử Phàm nhả ra một vòng khói trắng, khuôn mặt mờ ảo.

Trụ sở UP đặt ở một nơi khuất xa thành phố, cả một trụ sở giống như tòa lâu đài cổ kính cổ kính thời xưa của nước Pháp. Vệ sĩ bày trí khắp nơi vô cùng nghiêm ngặt.

Trong căn phòng nằm ở tầng cao nhất của tòa lâu đài, Nhậm Tử Phàm ngồi ở ghế chủ tọa, chiếc bàn bằng kính dài xung quanh là từng chiếc ghế dựa.

Ánh mắt anh đảo nhìn xung quanh, nhìn đám người ngồi trước mặt mình không biểu lộ cảm xúc.

Cổ Dịch Thiên ngồi ở ghế lão nhị, tay cầm chiếc máy điện thoại đời mới nhất chơi game rất vui vẻ, đối diện là Lôi Duẩn Hào ngồi xoa xoa tay mình.

Dáng vẻ của cả hai người này làm như không chú tâm đến.

Hai người này thật không có dáng lão nhị và lão tam của UP chút nào.

-Về chuyện nội gian, không biết cậu đã tìm ra chưa?-một người đàn ông khá già dặn hỏi

-Đúng vậy, đã tìm ra chưa?-người khác tiếp lời

Nhậm Tử Phàm nhìn hai người đó, một người là Bạch lão, người kia là Hạ lão.

Hai kẻ này lúc trước đi theo Hàn Đông, cũng như Hàn Đông luôn đặt anh làm cái gai trong mắt.

Anh đã sớm đoán ra hai người này có lòng gian trá muốn chống đối lại anh, không chừng vụ nội phản lần này có phần của hai người này.

-Đã tìm ra.-Nhậm Tử Phàm chậm rãi nói

-Vậy... vậy sao? Mau giết chết đi, những kẻ phản bội phải giết chết mới nghiêm trị được.-Bạch lão vẻ rất căng thẳng

-Phải... cậu phải giết hắn ngay, như vậy mọi người trong UP mới không dám phản bội.-Hạ lão cũng rất lo sợ

-Có vẻ... hai người rất muốn hắn ta chết!?-Nhậm Tử Phàm cười một tiếng

-Là vì... là vì chúng tôi muốn mọi người sợ không dám phản bội UP thôi.

-Hai người yên tâm, từ t