
rả thì ánh mắt vô tình nhìn thấy người con trai cô độc đứng giữa màn đêm.
Diệc Thuần hoảng hốt vội đẩy Mặc Phong ra.
Mặc Phong không đề phòng nên bị cô đẩy ra xa, nhìn cô hoang mang nhìn phía trước nên di chuyển tầm mắt.
Anh cũng không khỏi sửng sốt!
Nhất Duy thật sự rất bình tĩnh sau khi nhìn bọn họ hôn. Khuôn mặt anh không hề tức giận mà quay người bỏ lên xe.
-Nhất Duy... Nhất Duy...
Diệc Thuần vội chạy qua đường gọi tên anh.
Nhưng mà anh lên xe nhấn ga chạy đi, một giây cũng không quay đầu lại nhìn cô.
Diệc Thuần lấy điện thoại gọi cho Nhất Duy, lần thứ nhất và thứ hai còn reo máy nhưng lần ba rồi lần bốn thì đã không liên lạc được.
Vì sao cô lại có thể gây ra lỗi lầm lớn như vậy chứ?
Vu Diệc Thuần, mày đúng là đứa con gài trơ trẽn mà.
-Anh đi đi, tôi không muốn gặp anh nữa.
Diệc Thuần xua đuổi Mặc Phong đi, tất cả đều do nam nhân này mà ra.
-Em...
Còn chưa nói được gì cô đã đi vào nhà đóng cửa lại.
Mặc Phong lên xe ngồi một lúc, nhìn cửa sổ phòng cô đã sáng đèn mới rời đi.
Yêu, rốt cục là gì trên thế gian này?
Sáng sớm Thừa Tuyết đã thức dậy từ sớm, cùng Trình Ngụy tiễn Anna, Trình Tuấn và Nhã Nhã lên máy bay.
Nhã Nhã khóc lóc, không muốn đi không thì đòi anh và cô đi cùng. Phải dỗ một lúc Nhã Nhã mới ngoan ngoãn chịu lên máy bay.
Trước lúc đi Nhã Nhã còn căn dặn daddy đẹp trai của con bé phải bảo vệ bạn nam ở trường mẫu giáo cho nó.
Nhìn máy bay cất cánh, Thừa Tuyết mỉm cười quay người đi.
Trình Ngụy đi bên cạnh cô, hai người không nói một câu gì.
-Em phải đến tiệm sách, chúng ta không cùng đường em sẽ bắt taxi đi.
-Không lẽ... không cùng đường đi em cũng không cho anh vì em mà chạy dài thêm một chút sao?
Thừa Tuyết bị lời anh nói làm nhói lòng, cô không nghĩ câu nói của mình lại làm anh suy nghĩ như vậy.
-Không phải... em...
-Anh đưa em đi.
Trình Ngụy không đợi cô giải thích thêm đã bước lên xe ngồi.
Cô không có lựa chọn nào khác, đành ngồi lên xe.
Xe chạy đi, ra tới đường lớn hòa cùng dòng người tấp nập, mới thấy cuộc sống vốn ồn ào náo nhiệt.
Nhã Nhã đi rồi. Cô và anh cũng từ từ xa cách rồi.
-Hôm qua...
-Em muốn dọn về nhà mình một thời gian.
Cô lên tiếng cắt ngang lời anh. Cô cần một mình yên tĩnh suy nghĩ.
Anh muốn giữ cô lại, muốn nói dù sao cô cũng là vợ anh, vợ chồng cãi nhau là chuyện bình thường, anh có thể xin lỗi cô vậy mà khi cô nói câu này anh lại...
-Cũng được.
Dễ dàng đồng ý như vậy!
Anh là người chồng tuyệt vời nhất, cô dám nói với mọi cô gái trên thế giới này như vậy, nhưng mà cô lại không biết trân trọng, nói ra mọi người sẽ cười cô vì... ngu ngốc.
Quãng đường hôm nay đến tiệm sách sao lại dài như vậy? Cứ như đã chạy mấy vòng thành phố vẫn chưa tới nơi. Hoặc là không phải đường dài thêm mà là do lòng cô.
Cuối cùng xe cũng tới tiệm sách, Thừa Tuyết nói một câu "Anh đi cẩn thận" sau đó đi vào trong cửa tiệm.
Trình Ngụy kêu bác tài chạy thẳng tới Khởi Lạc.
--- Phòng tổng tài ---
Kim Mễ bưng hai ly cafe vào đặt lên bàn, sau đó lui ra ngoài.
Trình Ngụy môi hơi hé, cầm tách cafe lên thổi nguội.
Nhậm Tử Phàm cũng không vội, dựa người vào ghế.
-Có chuyện gì mà Nhị thiếu lại đến đây?
Trình Ngụy tao nhã thổi nguội tách cafe uống lấy một ít rồi đặt về vị trí cũ mới trả lời: "Phàm thiếu chẳng lẽ không biết?"
-Là chuyện trường mẫu giáo?
-Chỉ là một lí do nhỏ tôi đến gặp anh. Chuyện tôi muốn nói quan trọng hơn.
Nhậm Tử Phàm mày khẽ nhíu, hiểu ra mục đích hôm nay Trình Ngụy đến đây.
-Trường mẫu giáo đó bằng mọi giá tôi cũng không để nó dời đi, cũng như Thừa Tuyết là vợ tôi tôi sẽ không để mất cô ấy.
Trình Ngụy giống như phân chia chủ quyền, không cho bất cứ ai tranh lấy.
-Chuyện thứ nhất có thể suy nghĩ lại. Còn vấn đề thứ hai, tôi không có gì suy nghĩ.
Bởi vì cô ấy đã là vợ Trình Ngụy. Anh không thể cưỡng cầu được nữa.
-Chúng ta từng cá cược cũng từng nói ai thua sẽ không can thiệp đến cuộc sống của cô ấy.-Trình Ngụy như muốn nhắc lại
-Tôi không rút lời chỉ là thời hạn không còn.
Yêu một người dùng bốn năm vẫn không quên được, biết cô ấy kết hôn lại không thể ngăn cản, khi gặp lại chỉ có thể bước qua nhau nhưng lòng lại nhói đau liên tục thì lời hứa kia sớm không còn hạn sử dụng.
-Cô ấy đã không yêu anh nữa. Anh không hiểu cô ấy.
-Tôi có lẽ không hiểu cô ấy nhưng tôi hiểu trái tim cô ấy, cậu nói cô ấy không còn yêu tôi? Được thôi, tôi sẽ điện cô ấy bảo rằng anh muốn gặp em, xem xem cô ấy sẽ như thế nào.
Trình Ngụy không dám thử cũng như không thể thử. Đơn giản, anh sẽ lọt tròng của Nhậm Tử Phàm nếu đồng ý thử thách. Mà cái quan trọng chính là anh sợ đáp án không như mình