XtGem Forum catalog
Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm

Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 328390

Bình chọn: 8.00/10/839 lượt.

c mặt có chút tái nhợt, vừa bi ai vừa tức giận lòng anh đột nhiên đau đớn. Trong chuyện này chắc chắn có một bí mật mà anh chưa hề biết, Viên Hy rốt cục đã giấu anh chuyện gì.

Đợi Thừa Tuyết đóng cửa tiệm sách bật ô đi về.

Trong màn mưa, anh nhìn rõ cô đang khóc.

Cô đang đau lòng, là Viên Hy gây ra?

Nhậm Tử Phàm mở cửa bật ô ra, đi theo phía sau cô.

Trong đêm mưa, một người đang khóc, một người lặng lẽ ở phía sau.

Anh muốn nhìn thấy cô quay trở về nhà an toàn, anh muốn ở phía sau theo dõi cô nhìn thấy cô khóc, như vậy nước mắt của cô, dáng vẻ yếu đuối của cô chỉ một mình anh thấy. Mặc dù anh không thể ở bên cạnh cho cô dựa vào vai mà khóc, ôm lấy cô vỗ về nhưng mà có thể ở phía sau âm thầm theo dõi cô.

Anh bước phía sau cô, một lúc sau cô đến nhà mình. Nhậm Tử Phàm đứng ở cự ly thích hợp nhìn cô bước vào nhà.

Anh có điều thắc mắc, vì sao cô không quay về nhà Trình Ngụy lại trở về nhà mình? Giữa hai bọn họ rốt cục có điều gì che giấu?

Nhậm Tử Phàm ngẩng đầu nhìn trong nhà sáng đèn, bên môi thoáng ý cười.

Người bên trong nhà đang khóc, kẻ ở ngoài trời mưa đang đau lòng đứng nhìn.

Yêu si mê điên cuồng, đáng tiếc duyên đã cạn, tình đã dứt bọn họ chẳng qua đã là kẻ xa lạ, si tâm vọng tưởng trong lòng để rồi kẻ đau lòng, kẻ ngu dốt chỉ có một mình anh.



Nhậm Tử Phàm quay về Ngự Biệt Uyển, Viên Hy vừa vặn thay đồ xong đi xuống dưới nhà. Viên Hy thấy anh về vội vã đi đến giúp anh cởi áo khoác.

-Hôm nay anh lại không đem ô sao?

-Anh có đem.

-Có đem mà vẫn bị ướt sao? Anh mau lên thay đồ đi.

-Em vừa đi đâu về sao?-anh không vòng vò hỏi thẳng

Viên Hy hơi chột dạ, không muốn anh biết mình tìm đến Thừa Tuyết, suy nghĩ thận trọng xoay qua cười ngọt ngào với anh: "Em vừa đi đến siêu thị mua ít đồ."

-Em mua gì vậy?

-Mua đồ dành cho con gái ấy mà. Thôi, anh đi thay đồ đi.

Nhậm Tử Phàm vẫn nhìn cô không nói gì, đi thẳng lên lầu. Anh đã cho Viên Hy cơ hội, là cô không biết giữ lấy.

Chuyện hôm nay, anh nhất định sẽ điều tra rõ.

Viên Hy quay trở về phòng, đứng ngồi không yên.

Anh hỏi cô như vậy chẳng lẽ đã biết cô tìm Thừa Tuyết? Hay là anh đã bắt đầu nghi ngờ cô?

Không được, cô khó khăn lắm mới làm anh và chị ta cắt đứt quan hệ, nếu anh nghi ngờ cô chắc chắn những chuyện cô đã làm sẽ trở nên công cóc.

Nghĩ đoạn, Viên Hy chợt đứng dậy ánh mắt lóe sáng lên.

Viên Hy qua phòng Nhậm Tử Phàm, thấy anh đang xem hồ sơ thì lên tiếng trước: "Em có chuyện muốn thú nhận với anh."

Nhậm Tử Phàm ngẩng đầu, đặt hồ sơ xuống hai tay đan vào nhau đặt lên bàn nói: "Em thú nhận chuyện gì?"

-Thật ra... khi nãy là em đi tìm chị Thừa Tuyết. Em không dám nói với anh bởi vì sợ anh sẽ nổi giận.-Viên Hy cúi đầu ra vẽ hối lỗi

Hai mắt anh híp lại, chú tâm quan sát Viên Hy.

Viên Hy nói: "Có chuyện này... em cần nói anh biết. Anh hứa đừng tức giận, được không?"

-Được.-anh trầm ổn đồng ý

-Chuyện là... lúc anh và chị Thừa Tuyết ở đảo San Hô, bác sĩ ở bệnh viện có điện thoại nhờ em nói lại với anh về vụ phẫu thuật của mẹ chị Thừa Tuyết, trong đó ông ấy có nhắc đến quả tim thay cho mẹ chị ấy có xảy ra chút vấn đề, nhưng em nghĩ hai anh chị đang ở bên nhau vui vẻ nên không muốn quầy rầy. Vì vậy em đã, tự ý đồng ý vẫn làm phẫu thuật mà không điện nói với anh một tiếng.

Bộ dạng của Viên Hy làm như không cố ý, vẻ mặt rất đáng thương hối lỗi.

Biểu lộ của Viên Hy thành thật như vậy, ngay cả Nhậm Tử Phàm cũng không mảy may nghi ngờ.

Anh thở dài đầy nặng nề nói: "Chuyện đã qua, em cũng đừng cảm thấy có lỗi."

Nếu theo lời Viên Hy cũng không thể trách Viên Hy được.

-Chính vì chuyện này em cảm thấy rất có lỗi khi nghe tin mẹ chị ấy chết do phẫu thuật không thành công. Em không dám đối diện với chị ấy. Anh, em không phải ghét chị ấy mới ngăn anh đi cản chị ấy kết hôn. Bởi vì em thấy xấu hổ và tức giận bản thân mình. Đều do em gây ra vậy mà anh lại bị chị ấy hiểu nhầm đâm một nhát dao, em sợ nếu chị ấy biết sẽ giết luôn anh nên em không muốn anh đi ngăn chị ấy.

Nói đến đây hai mắt Viên Hy đầy nước, uất ức kể ra.

-Đều là anh hiểu lầm em. Anh hai không tốt.

Nhậm Tử Phàm vội vã đứng lên đi đến chỗ Viên Hy dỗ dành.

-Anh hai, anh đừng giận Viên Hy nữa, em biết đều do em có lỗi, em xin lỗi anh hai.-Viên Hy ôm lấy anh mà khóc

-Anh hai không giận em. Em luôn là đứa em gái ngoan hiền của anh.

Nhậm Tử Phàm ôm Viên Hy vào lòng vỗ nhẹ vào lưng Viên Hy.

Mọi chuyện đều do hiểu nhầm, thì ra vì vậy mà Thừa Tuyết tát Viên Hy hai cái. Anh biết đối với Thừa Tuyết sẽ rất khó chấp nhận và căm hận Viên Hy nhưng mà nói sao Viên Hy cũng không cố ý, Viên Hy lại là em gái của anh, anh không thể vì chuyện hiểu nhầm này mà không đếm xỉa đến Viên Hy.

Viên Hy ở trong lòng anh khẽ mỉm cười, bởi vì Viên