
lòng lại khóc không ra nước mắt, từ bao giờ anh vô lại như vậy chứ?
-Đi ngủ đi.
Anh vươn tay vỗ lên đỉnh đầu cô sau đó mở cửa đi vào phòng.
Thừa Tuyết đứng ngây người vài giây phút, môi hé nụ cười đi vào phòng.
Hoặc là anh thay đổi hoặc là lòng cô thay đổi.
Thừa Tuyết vào phòng liền nằm phịch lên giường lại nghiêng đầu nhìn ra ban công suy nghĩ gì đó liền đứng lên đi đến mở cửa ra.
Gió biển thổi vào mát rượi, trời đen được điểm xuyến vài vì sao lấp lánh, không gian thoáng đãng mát mẻ làm con người ta trở nên thoải mái thanh thản hơn nhiều.
Phòng bên cạnh vang lên tiếng mở cửa, Thừa Tuyết nghiêng đầu đã thấy Nhậm Tử Phàm đi ra trên tay cầm ly rượu chân cao. Chất lỏng sóng sánh màu đỏ dưới màn đêm lại thêm đẹp đẽ.
-Vẫn chưa ngủ?
--- Ngự Biệt Uyển ---
Viên Hy ngồi ăn trong bếp nhưng nghĩ đến Nhậm Tử Phàm đang ở cùng Thừa Tuyết lại nuốt không trôi.
Đặt mạnh đũa xuống bàn khuôn mặt xinh đẹp chứa toàn căm hờn.
Thím Lý biết cô tức giận lại nghĩ quan hệ chủ tớ giữa bọn họ tốt như vậy nên cả gan nói: "Hay là để tôi gọi cho thiếu gia."
-Gọi cái gì? Anh ấy muốn thì đã gọi rồi.
Trái với suy nghĩ của thím Lý, Viên Hy cáu kỉnh quát bà.
Thím Lý nửa chữ cũng không dám nói.
Điện thoại trong phòng khách vang lên từng hồi chuông dài, thím Lý vội vàng đi ra nghe máy.
-Vâng phải, ông tìm ai?
-Hiện tại Phàm thiếu đang đi công tác, ông hãy gọi lại sau.
Viên Hy từ trong bếp đi ra chộp lấy điện thoại trong tay bà sau đó đưa tay ám chỉ bảo bà vào trong. Thím Lý không dám cãi lệnh liền đi vào trong.
-Alo, ai vậy? Tôi là em gái anh ấy.
Viên Hy nghe đầu dây bên kia trả lời gì đó thì nhíu mày: "Bệnh viện?"
-Hiện tại anh tôi đang đi công tác tôi sẽ đến đó thay anh ấy.
Viên Hy cúp máy ánh mắt trong đêm sáng rực, nhoẻn môi cười.
.
Thừa Tuyết vịn tay vào lan can, hướng mắt lên trời đêm: "Trời đêm thật đẹp. Biển cũng rất đẹp."
-Không phải tôi bảo em ngủ sớm sao?-Nhậm Tử Phàm đặt ly rượu lên góc lan can
-Anh thì sao?-cô ngiêng đầu hỏi anh
-Không ngủ được.
-Tôi cũng vậy.
Im lặng một lúc, Thừa Tuyết đang định nói gì đó thì anh đã cất giọng khàn khàn: "Em nhớ mẹ mình chứ?"
-Nhớ.
Câu hỏi này thật kì lạ, sao cô lại không nhớ mẹ mình chứ?
-Hay là em điện hỏi thăm bà đi?
-Sao? Chúng ta đang ở trên đảo, không có sóng.-cô buồn cười
Cười trong chốc lát cô nhìn anh cảnh giác: "Có việc gì sao?"
-Không. Tối nay em ngủ ngon một chút, ngày mai chúng ta đi lặn ngắm san hô.
-Thật sao?
-Nhưng mà điều kiện em phải ngủ sớm.
-Được.
Cô cười tít cả mắt chứng tỏ cô đang vui như thế nào.
Lúc cô cười rất xinh đẹp, giống như đóa hoa giữa đêm nở hoa rực rỡ mê hoặc vạn người. Đến lúc này mới biết, anh muốn nhìn thấy nó như thế nào, muốn bảo vệ nó ra sao.
-Tôi luôn có điều muốn hỏi anh...
Điều này nếu nói ra sẽ rất kì quặc cũng có thể anh sẽ không vui nhưng mà cô luôn canh cánh trong lòng điều đó, hôm nay có cơ hội cô nhất định phải hỏi rõ.
Anh im lặng, đưa tay cầm ly rượu uống.
-Anh với Viên Hy, đơn thuần là anh em sao?
Cô cắn môi hai tay nắm lại chờ câu trả lời của anh.
Cô nhìn thấy tay cầm rượu của anh cứng ngắc, môi mím lại rồi ngửa đầu uống cạn.
Mơ hồ... cô nhận rõ sự trốn tránh trong đôi mắt anh.
Suy nghĩ của cô, là đúng??? Hoặc là trước nay cô đều đúng???
-Viên Hy... là em tôi.-giọng anh trầm đục không mang theo ý vị gì
Cô ngẩng đầu, môi kéo lên một chút: "Tôi biết."
Điều quan trọng là bọn họ có phải anh em ruột hay không?
-Đừng thức khuya nữa, đi ngủ đi.
Anh luồn tay qua kéo tay cô sau đó nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ, không rõ là xúc cảm gì nhưng đó là sự rung động giữa hai trái tim, giữa hai linh hồn.
Anh không muốn gạt cô nhưng mà trước nay ngoài nói dối ra thì anh chẳng nói được bao lời thật lòng, đối với cô lời nói dối của anh chưa hẳn đã xấu vậy mà đến khi sự thật lộ ra anh chẳng bao giờ nhận được sự đồng tình của cô.
Lần này tự ý làm phẫu thuật cho mẹ cô vạn nhất đừng xảy ra chuyện nếu không cô đối với anh chỉ có thể hận. Hận đến tận xương tủy.
Thừa Tuyết cười chua xót, nói: "Tôi đi ngủ."
Anh tốt với cô như vậy, có hay chăng là có lí do nào khác?
Cô không sợ bản thân yêu lầm, chỉ sợ tất cả đều do cô ngộ nhận.
Ngày thứ hai, bọn họ đi theo tour lặn biển ngắm san hô, bọn họ trang bị mỗi người một bộ đồ lặn. Thừa Tuyết lặn xuống biển chỗ rặng san hô.
Thông qua chiếc kính lặn Thừa Tuyết được nhìn thấy sự đẹp đẽ mê hồn cùng đầy màu sắc ở dưới biển này.
Màu đỏ tươi của san hô trúc, sắc tím thích hợp với vẻ mềm mại của san hô lỗ đỉnh hạt, đá sống đầy đủ loại màu tập trung thành khối lớn, sờ vào rất đã tay n