80s toys - Atari. I still have
Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm

Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 329703

Bình chọn: 9.5.00/10/970 lượt.

hững loại cá nhỏ bé tập trung thành đàn bơi qua ngõ ngách hang hóc của đá sống hòa cùng sự đẹp đẽ của san hô hay hải quỳ.

Nhậm Tử Phàm lúc nào đã bơi đến bên cạnh cô, đưa tay trước mặt cô.

Thừa Tuyết nhìn qua anh sau đó cúi nhìn thấy trong tay anh là một con nhím biểm.

Cô thích thú cầm lấy con nhím biển, gai của nó rất dài cũng không sắc nhọn đến mức làm đau tay người nhưng mà nếu không cẩn thận sẽ bị gai đâm phải.

Hai người bọn họ ở dưới biển lặn tới lặn lui ngắm hết rặng san hô này đến rặng san hô khác còn bắt nhím biển và sao biển lại, đến khi mệt rồi mới trở lại bờ.

Thay đồ ra, Nhậm Tử Phàm đã thuê một chiếc ca nô thể thao, anh mặc chiếc áo sơ mi màu trắng quần tây sẫm màu đeo kính râm đen dựa vào ca nô. Vài cô gái đi ngang qua bị anh cuốn hút cố gắng gây chú ý nhưng mà đáng tiếc đều bị anh phớt lờ không để ý đến.

Thừa Tuyết mặc chiếc váy trắng kiểu áo không tay, ngang eo là sợi dây nhỏ màu nâu ngang hông thắt nơ nhỏ để hai sợi dây dài xuống, váy hơi xòe dài đến hơn đầu gối, cổ đeo sợi dây chuyền dài ngọc trai trắng có điểm một vài hạt trân châu lớn hơn màu hồng kem, trên đầu đội chiếc nón cối nơ che đi ánh nắng chói chang.

Không quá phô trương bày vẽ nhưng lại thu hút mê hoặc lòng người. Vẻ đẹp của cô giống như trời phú, vừa thanh tao sang trọng lại xinh đẹp diễm lệ.

Lái ca nô sao?-cô đi đến anh hỏi

-Em đi chứ?

-Đi.

Bọn họ đứng bên nhau đúng là trời sinh một cặp chính là có cương có nhu, vẻ mềm mại dịu dàng của cô quyện cùng sự cương nghị cứng cỏi của anh.

Nhậm Tử Phàm lên ca nô trước đưa tay ra để cô nắm lấy, Thừa Tuyết rụt rè đưa tay mình ra nắm lấy tay anh.

Nhậm Tử Phàm ngồi ở ghế lái, Thừa Tuyết ngồi bên cạnh đưa tay giữ lấy nón nhìn biển rộng. Anh nổ máy chạy ra hướng ngoài biển, chiếc ca nô giống như con chiến mã uy dũng lao nhanh ra trận mạt.

Ca nô lướt trên mặt biển rộng lớn, sóng biển bị khuấy động mạnh trên mặt nước xung quanh ca nô bọt biển nổi lên trắng xóa, gió thổi mạnh như tạt vào mặt không đau rát chỉ mát mẻ thoải mái.

Anh cho ca nô chạy qua khe của những hòn đảo, bốn bề đều là nước với nước, biển rộng mông lung không thấy bờ, vài hòn đảo lấp ló hiện ra.

Nhậm Tử Phàm đột nhiên cho ca nô dừng lại giữa biển, Thừa Tuyết giữ chặt lấy nón vuốt lại tóc mình.

-Làm sao vậy?

-Ở đây có rất nhiều cá, ngắm chứ?

Hớ, cái này có chút... kì quặc. Cô cảm thấy nụ cười của anh có chút quỷ quyệt.

Cô đầy cảnh giác nói: "Cũng được."

Thừa Tuyết ngó xuống nhìn cá bơi dưới biển, lời anh nói cũng không sai nước biển trong veo có thể nhìn rõ cá bơi lội bên dưới.

Trong lúc đang nhìn xuống biển thì bên tay vang "Ùm" một tiếng, cô hoảng hốt quay đầu đã không nhìn thấy Nhậm Tử Phàm nữa mặt nước lại bị khuấy động mạnh.

Cô lặp tức chạy qua phía bên đó, chòm đầu ra tìm kiếm anh.

-Tử Phàm... Tử Phàm, anh đâu rồi?

Cô rất lo cho anh, trong lòng như có kiến bò hai tay cầm chặt liên tục đảo mắt tìm kiếm anh.

Cảm giác bây giờ của cô rất chân thật, ngoài cái gọi là lo sợ cho anh ra thì chẳng còn gì khác.

Cô tìm kiếm xung quanh ca nô nhưng vẫn không thấy anh đâu, đột nhiên từ dưới biển có hai bàn tay đưa lên nắm lấy tay cô, Nhậm Tử Phàm trồi lên mặt biển dùng sức kéo cô xuống.

Cô không đề phòng lại quá bất ngờ Thừa Tuyết hoàn toàn bị anh kéo xuống biển. Hai tay cô ghì chặt tay anh cố gắng đưa mặt lên mặt nước.

Cô hít một hơi thật sâu đến khi bình tĩnh được bản thân thì quay qua trừng anh: "Sao lại giỡn như vậy?"

Cô vừa tức lại vừa uất, lúc nãy cô sợ chết được cứ ngỡ anh đã xảy ra chuyện.

Hốc mắt tự lúc nào đã đầy hơi nước, ủy khuất nhìn anh.

-Sao em mít ướt như vậy chứ?-Nhậm Tử Phàm thấy mắt cô đỏ hoe nhìn mình vừa buồn cười lại đau lòng

-Tôi chẳng qua không muốn mọi người trong UP cầm súng giết tôi vì không cứu mạng anh.-cô hờn dỗi cúi gầm mặt

-Sau này đừng mít ướt như vậy nữa, nếu hết ngày mai tôi không còn ở bên cạnh em thì sao? Tôi không thích em khóc trước mặt người khác chút nào.-anh dùng tay ôm ghì lấy cô

-Nó chẳng khác nào nhìn thấy bóng tối. Tôi không thích điều đó.

Nếu anh nói là ví dụ vậy thì cô sẽ trả lời thành thật, cô quen với sự che chở của anh.

-Ba tôi nói rằng hãy hướng về phía mặt trời bạn sẽ không thể nhìn thấy bóng tối. Đó là những gì hoa hướng dương đang làm. Tôi muốn em giống như hoa hướng dương lúc nào cũng nhìn thấy ánh sáng tươi đẹp.

Anh còn muốn thêm ba chữ: Đừng như tôi. Nhưng mà đáng tiếc anh không thể nói.

Có một số chuyện nhất thiết phải cất giấu trong lòng.

-Hôm nay anh rất kì lạ.-cô ngước mặt lên nhìn anh

-Hôm nay và ngày mai thôi, cho tôi kì lạ một chút.

Anh hé môi cười, không nhạt cũng không chói. Giống như cơn sóng, chỉ một gợn nhẹ thôi cũng có thể khiến lòng ta, mặt hồ tĩnh lặng trở nên rung động không ngừng.

-An