
br/>-Xin lỗi, là vì không được sử dụng điện thoại trên máy bay.
-Lên tàu.
Anh bước đi đực vài bước thì quay lại chỉ cô: "À còn hành lí của tôi, em đem lên đi."
-Vì sao tôi phải đem?-cô bất mãn
-Tổng tài yêu cầu em không nghe theo.
Nhậm Tử Phàm cứ vậy mà đi lên tàu bỏ lại cô ở sau, Thừa Tuyết bặm môi cực lực kéo vali nặng trịch của anh và mình lên tàu.
Tàu đi biển cũng rất lớn nha, Thừa Tuyết đem vali cho nhân viên tàu đi cất sau đó leo lên trên. Đứng ở lan can gió biển thổi vào mát mẻ không khí lại trong lành thích hợp cho đi chơi hơn là đi làm việc.
-Còn tới hai tiếng nữa mới ra tới đảo, em muốn ăn gì không? Ở trên tàu có đầy đủ mọi thứ.-anh đi đến đứng cạnh cô, hai tay đặt lên thành lan can
-Tính vào tiền công ty.-cô mặc cả
-Được, tính vào tiền công ty.
Một bữa ăn trên tàu quả là rất lí tưởng, chỉ cần ngồi vào bàn gọi phục vụ đem thức ăn lên thì trên bàn đã có đủ thức ăn ngon mắt, cảnh biển lại như vậy ngồi trên này có thể trông ra ngoài nhìn thấy lấp ló vài hòn đảo lớn nhỏ lộ ra, chưa kể nếu đứng nhìn xuống biển có thể trông thấy cá bơi lượn nữa chứ.
Đồ ăn trên tàu đa số là những món hải sản như cháo nghêu, hải sâm om nấm, sò điệp nướng.
Thừa Tuyết nếm thử cháo nghêu, mùi vị thơm ngon lại vừa miệng ăn, không hề tanh mùi nghêu mà ngược lại rất thơm mùi vị lại dịu nhẹ.
-Ngon thật đó.
Cô xuýt xoa khen ngợi lại nếm món khác, ba món trên bàn đều rất vừa miệng mùi vị lại thơm ngon vô cùng.
Thấy anh ăn rất từ tốn lại chẳng nói gì, cô mở miệng trước: "Ăn như anh thì hết ngon."
Anh hơi nâng đầu, mỉa mai cô: "Không lẽ ăn giống em?"
So với cô thì anh ăn còn lịch sự hơn nhiều.
Cô cười, nói: "Tôi tưởng tối qua, anh đã rất giận."
-Phải, tôi rất giận.
-Vậy sao anh còn cho tôi đi cùng anh đến đảo San Hô?-đây là điều cô vẫn thắc mắc nãy giờ
-Em không thích sao?-anh nhìn cô hỏi ngược
-Thích. Nhưng mà...
-Thích là được rồi.
Cô ờ một tiếng gấp một miếng hải sâm bỏ vào miệng, lại hỏi: "Đến đảo San Hô để làm gì?"
-Tôi định mở resort ở ngoài đảo.-anh chậm rãi vừa ăn vừa nói
-À, vậy thì có cần chuẩn bị gì không?
-Đã chuẩn bị xong rồi, chỉ cần em đừng quấy rối.
Anh nói cứ như cô sẽ làm hỏng kế hoạch của anh lần này chẳng bằng, cô bĩu môi tiếp tục ăn.
Đặt chân lên đảo San Hô trời cũng tối đen, ngay sau đó liền có xe chở hai người đến khách sạn Sunrise, nhân viên tận tình tiếp đón đem chìa khóa hai phòng đưa cho bọn họ.
Phòng của cô và anh cạnh nhau, Thừa Tuyết trả vali cho anh sau đó tự mở cửa đi vào.
-Ngủ sớm một chút, sáng chạy bộ.
Anh nói cũng đã mở cửa xong kéo hành lí đi vào trong đóng cửa lại.
Thừa Tuyết đơ người vài giây vò tóc mở cửa đi vào. Ách, nói giỡn hay thật vậy?
Căn phòng của cô hướng ra biển, rèm cửa đã mở ra sẵn nhìn thấy ngay cảnh ca vùng biển rộng lớn, cô đặt vali xuống đi đến mở cửa kính ra. Đi ra ban công, nghiêng đầu mới phát hiện ban công phòng anh và phòng cô cạnh nhau. Khoảng cách giữa hai ban công cách nhau rất nhỏ có thể trèo qua lại nha.
Không được, kiểu này cô phải khóa cửa ngoài với cửa ban công luôn.
Thừa Tuyết nghe tiếng mở cửa, thấy Nhậm Tử Phàm đang mở cửa ban công.
-Khách sạn ở đây xây phòng cũng rất được.
Câu này có ám chỉ gì không? Trả lời một câu cho an toàn vậy: "Phải a."
Phòng bên cạnh có một tên như Nhậm Tử Phàm, dù anh chính chắn bao nhiêu thì vẫn phải đề phòng. Tối nay khóa hết cửa.
-Sáng mai tôi thức rồi mà em chưa thức tôi sẽ leo qua ban công.
-Anh điên gì chứ?-cô cười, cô khóa cửa lại đố anh vào được
-Em đừng nghĩ sẽ khóa cửa, nếu em dám khóa tôi dám tông.
Cô nghe xong gục đầu xuống, sau đó ngẩng đầu cười: "Tôi phải đi tắm."
Nói xong liền nhanh chân vọt vào trong.
Nhậm Tử Phàm buồn cười, tay chống lên lan can nhìn cảnh biển về đêm. Ba ngày sau, nếu bọn họ vui vẻ thế này thì bọn họ đã vượt qua, còn không có lẽ hoặc là cô hận anh hoặc là trở thành kẻ xa lạ.
Anh thở dài, chuyến đi này dù thế nào cũng phải giữ lại kỉ niệm đẹp đẽ nhất cho anh cũng được cho cả hai cũng được.
. . .
Sáng ấm, tiếng sóng biển đập vào bờ vang bên tai, tiếng đồng hồ reo liên tục không ngừng, Thừa Tuyết đưa tay tắt lấy lại chui vào trong chăn.
Lại là tiếng báo thức reo lên, Thừa Tuyết thò tay từ trong chăn ra tắt lấy.
-Tô Thừa Tuyết, em có 10' để chuẩn bị.
Giọng nói này...
Thừa Tuyết tỉnh cả người bật dậy nhìn ra ban công thấy Nhậm Tử Phàm đang đứng bên ngoài người dựa vào lan can. Cô tốc chân đi đến tủ lấy một bộ đồ chạy vào nhà tắm.
Bên ngoài Nhậm Tử Phàm nhìn đồng hồ, được một lúc thì bắt đầu đếm ngược.
-5... 4... 3... 2... 1...
Vừa dứt lời Thừa Tuyết đã tốc hành mở cửa, thở phào đầy nhẹ nhõm. Sáng nào cũng thế này cô sớm muộ