
ng tác ở đảo San Hô nghe nói sẽ chọn bất kì một người để đi cùng.-chị Liên phân giải
-À, cho nên mọi người...-Thừa Tuyết hiểu ra, cảm thấy buồn cười
Nhậm Tử Phàm không ngờ mức ảnh hưởng của anh rộng lớn như vậy nha.
-Thừa Tuyết, kệ bọn họ.-Diệc Thuần thấy mà chán
-Nhưng mà không phải đi công tác đều không thông báo hay sao? Lần này lại phô trương như vậy.
-Ai mà biết. Không biết chừng người được chọn là cậu.
-Không thể.
-Cậu xem...
Diệc Thuần hướng ra cửa người đi vào là Mandy.
-Cô Tô, tổng tài có lệnh người đi đến đảo San Hô với ngài ấy là cô.-Mandy mỉm cười với cô
-Tôi sao?-Thừa Tuyết chỉ mình ngạc nhiên
-Phải. Ba giờ chiều nay sẽ xuất phát cô hãy chuẩn bị thật tốt.-Mandy căn dặn
-Tôi sẽ.
Mandy hoàn thành nhiệm vụ được giao xong bỏ đi.
-Tôi đã bảo Thừa Tuyết sẽ được chọn mà.
-Thừa Tuyết à số cô thật may mắn nha.
-Như vậy còn bảo không có gì với tổng tài. Ai mà tin được chứ.
-Các người lo làm việc đi, nhiều chuyện quá.
Diệc Thuần xua tay bảo mọi người lo việc của mình, không cho nói nữa.
-Thừa Tuyết đừng để ý bọn họ.
Cô không để ý, một chút cũng không để ý.
Phòng marketing...
-Này này tôi vừa nghe được tin đã chọn được người đi công tác ở đảo San Hô.
-Là ai vậy?
-Là người ở phòng Hoa Lạc lần trước bị Mỹ Ảnh kiện vụ kịch bản đó.
-Thật sao?
-Các người đang nói gì vậy?-Viên Hy vừa mở cửa định đi ra ngoài một lát lại nghe được những lời này
-Trưởng phòng.
Bọn họ nhìn thấy Viên Hy thì ngậm miệng lại không dám nói nữa, lo làm việc của mình.
-Cô, vừa nói cái gì?-Viên Hy chỉ vào một nhân viên trong phòng hỏi
-Trưởng phòng, là chuyện... người đi đến đảo San Hô với tổng tài là cô gái tên Tô Thừa Tuyết.-cô ta đứng lên lắp bắp nói
-Sao cô lại biết?
-Lúc nãy, lúc nãy Mandy đến phòng Hoa Lạc nói đích thân tổng tài chỉ thị, ba giờ chiều nay họ sẽ xuất phát.
Viên Hy ánh mắt hung hăng lộ rõ, tức giận quay lại phòng đóng cửa mạnh.
Nhân viên trong phòng chưa từng thấy Viên Hy tức giận như vậy tất cả đều ngạc nhiên kinh độ.
-Lần đầu thấy trưởng phòng tức giận như vậy đó.
-Hình như trưởng phòng cũng rất hi vọng được chọn.
-Đáng tiếc cô gái kia đã được để ý trước nói chứ trưởng phòng chúng ta rất xinh đẹp.
-Thôi lo làm việc đi.
Viên Hy đứng trong phòng môi mím lại hai tay run rẩy siết chặt.
-Tô Thừa Tuyết vì sao có rất nhiều người đàn ông chị lại muốn giành anh ấy với tôi?
Viên Hy cứ tưởng anh đã định thuộc về mình bất cứ cô gái nào cũng không lung lay anh được, nhưng mà từ khi cô biết bên anh có Thừa Tuyết, Viên Hy bắt đầu lo sợ sự quan tâm của anh dành cho Thừa Tuyết.
Người ta nói phàm ở đều khi yêu đều sẽ ích kỉ, vậy thì Viên Hy cô nằm trong số đó. Cho dù là ai cũng không được phép cướp anh đi.
Thừa Tuyết kéo vali lên khoang phổ thông chuyến bay sang đảo San Hô, chọn vị trí cạnh cửa sổ để vali lên trên sau đó ngồi xuống ghế.
-Tiểu thư, phiền cô lấy những thứ như điện thoại hoặc những thứ sắc nhọn nguy hiểm ra chúng tôi sẽ giữ giúp.-nữ tiếp viên thân thiện nói với cô
-Cho tôi điện một cuộc điện thoại được chứ?
Cô phải gọi cho Nhậm Tử Phàm để anh biết cô đã lên máy bay không đi máy bay tư nhân với anh. Chuyến đi đến đảo San Hô cũng là do tiền công ty chi, cô không sợ mình bị lỗ gì cả đi máy bay nào chả được miễn đến đảo San Hô thôi.
-Thật xin lỗi, đã lên máy bay không thể sử dụng điện thoại. Phiền cô rồi.-nữ tiếp viên khó xử
-Không sao, đây.-Thừa Tuyết không làm khó lấy điện thoại ra đưa cho nữ tiếp viên
Nữ tiếp viên nhìn thấy điện thoại đã được cô tắt nguồn xong thì mỉm cười cầm lấy đem đi giữ hộ cô.
Thừa Tuyết nghiêng đầu dựa vào ghế, chờ máy bay cất cánh.
Đúng giờ máy bay từ từ cất cánh mà Thừa Tuyết cũng ngủ quên lúc nào chẳng hay. Đến lúc tỉnh dậy thì đã tới bến tàu đi sang đảo San Hô. Kéo hành lí xuống, đội chiếc nón vành rộng ngửa đầu nhìn trời cao ánh nắng chiếu vào lại tươi sáng hơn bình thường.
Dòng người chen nhau đi lên tàu, Thừa Tuyết kéo vali lịch kịch theo lại vướng víu tay chân.
Bọn họ chen chúc nhau lên tàu, xô xô đẩy đẩy cô bị đẩy lùi về sau bước chân không còn vững vàng nữa.
Lúc tưởng chừng sẽ ngã về sau không ngờ đã có người dùng hai tay vịn lấy vai cô giữ cô lại. Cô ngẩng đầu chạm ngay ánh mắt âm u lạnh lẽo của anh.
-Đi đứng sao không cẩn thận?
-Anh...
Cô vội vàng đứng lại dùng tay vuốt lại tóc mình nhìn anh.
Nhậm Tử Phàm mặc bộ đồ đơn giản, chỉ là quần tây đen cùng chiếc áo thun đen khoác bên ngoài là áo khoác dài đen còn đeo kính râm rayban. So với vẻ mặc đồ vest cravat chỉnh chu thì có phần khác lạ. Trông đơn giản hơn nhiều.
-Có biết tôi đợi em bao lâu chưa?-anh nhăn nhó
<