
n dính vào thì tôi chỉ muốn cách xa hai người ra. Tôi chỉ muốn có người để làm bạn, ân oán của các người đừng lôi tôi vào.
Cô mím môi, nỗi bi ai chực hiện trong ánh mắt. Một kẻ không nhớ gì, bạn bè người thân đều quên hết như cô đôi khi rất lo sợ. Cô sợ những khuôn mặt giả tạo, cô sợ không biết ai là bạn là thù.
-Em cho là Trình Ngụy thật sự quan tâm em sao? Em còn ngây thơ muốn anh ta làm bạn mình? Tô Thừa Tuyết, tôi nói em biết ngoài tôi ra chẳng ai thật tâm với em.
-Ha... ít nhất Trình Ngụy không nói dối tôi. Còn anh, lúc nào cũng là lừa gạt tôi. Nếu anh thật sự quan tâm tôi vậy thì anh mau nói những chuyện trước kia liên quan tới tôi đi.
Cô cười chát đắng, ánh mắt nhìn anh hiện lên sự chế giễu.
-Em đừng thử sức chịu đựng của tôi, bởi vì em sẽ hối hận cho xem.
-Người như anh... làm sao tôi có thể làm hài lòng? Điều tôi muốn lúc nãy chỉ là mau chóng nhớ lại tất cả.
-Em nhớ ra thì sao? Em không làm gì được cũng như không rời khỏi tôi được.
Chẳng qua anh nghĩ cô sau khi quên đi sẽ là cô bé Dẻ Dẻ lúc trước vui vẻ và yêu quý anh. Nhưng mà dù nhớ hay không cô vẫn căm ghét anh. Còn là kinh tởm anh. Bởi vì anh là lão đại UP không đáng để cô trông cậy và yêu thương.
Ngày đó nếu không vì Tô Tịch Phó anh có như ngày hôm nay không? Chỉ một lúc sẽ là cảnh sát ai cũng kính nể, có thể ngẩng cao đầu bước ra ánh sáng cũng không như lúc này chỉ ở trong bóng tối.
Oán hận ùa về che lấp mọi thứ, con ngươi xanh lam của anh bỗng đỏ ngầu đáng sợ nhìn cô.
Hai tay anh ghìm chặt giữ vai cô, cúi đầu chuẩn xác hôn lên môi cô.
Cô hoảng sợ, cũng không biết vì lí do gì nữa. Chỉ là giống như từng bị thế này, cảm giác rất sợ hãi.
Đầu cô choáng váng, hai tay nắm lại ở phía sau lưng anh liên tục đánh đấm.
Nói là hôn thật ra giống như một con hổ cắn xé con mồi, môi giống như vị xé rách đau đớn vô cùng.
-Buông... buông ra...
-Tôi sẽ cho em biết ai mới là người em cần.
Nếu có thể được yêu thương dựa dẫm, thì không cô gái nào lựa chọn phải mạnh mẽ.
- - -
Thừa Tuyết đánh loạn, trong lòng hoảng sợ không thôi.
Nhậm Tử Phàm đẩy cô nằm xuống giường sau đó một tay anh giữ chặt hai tay cô đưa lên đỉnh đầy môi vẫn ngấu nghiến môi cô.
Cô liên tục nghiêng mặt né tránh nụ hôn của anh, hai tay vặn vẹo muốn thoát ra, chân liên tục phản kháng đánh đá nhưng bị anh ghìm chặt lại.
Cô vô vọng, hai mắt hoảng loạn, nước mắt chảy dài trên mặt.
Người mà cô tin tưởng nhất, lại hành động như vậy đối với cô?
-Thật ra tôi và anh là thế nào? Anh có thật hay không là người mà tôi lúc trước yêu thương?-Thừa Tuyết giọng nức nở
Người đàn ông này, làm sao lại là người cô từng yêu thương?
-Em hỏi tôi tôi có phải là người em từng yêu thương không? Vậy tôi hỏi em, em có bao giờ tin tưởng tôi chưa? Lúc trước cũng vậy, bây giờ cũng là thế.-ánh mắt anh đỏ bừng, hai tay chống lên giường, từ trên nhìn xuống cô
-Anh không nói cho tôi biết mọi chuyện làm sao tôi tin anh? Anh luôn lừa dối tôi.
-Tôi khi nào lừa dối em?
-Anh...
Anh lúc nào cũng vô lí như vậy, rõ ràng là anh sai trước nhưng lại không bao giờ nhận lại ngang ngược nói đó là lỗi của người khác.
-Tôi nói cho em biết, tôi ghét nhất kẻ khác đụng vào đồ của tôi, cũng ghét nhất bị người khác lừa dối.
Nói xong lại cúi xuống cắn lấy môi cô, giày xéo không thôi.
Thừa Tuyết bất mãn cùng căm phẫn, cô từ khi nào trở thành một món đồ vật của anh vậy.
Anh không thể là người mà cô yêu thương. Chắc chắn lại là anh nói dối cô. Người cô thương chắc chắn là người tên Lạc kia, đôi mắt xám tro ấy vô cùng dịu dàng.
Cô sực tỉnh thoát khỏi dòng suy nghĩ mông lung kia, nhìn thấy Nhậm Tử Phàm từ từ cởi cúc áo cô ra, môi hôn khắp người cô.
Thừa Tuyết sợ hãi càng đánh loạn hơn, thanh âm nức nở van xin: "Bỏ ra... tôi không muốn..."
Mặc cô khóc lóc cầu xin anh vẫn nghiễm nhiên như không nghe thấy.
-Anh làm như vậy chỉ làm tôi xa lánh ghê tởm anh hơn.
Đây chắc chắn không phải người cô yêu thương. Niềm tim của cô đặt ở chỗ anh hoàn toàn mất hết, cô sẽ đi tìm lại kí ức của mình, cô không muốn sống trong hoàn cảnh cái gì cũng không biết.
Cơ thể anh cứng đi, ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt giăng đầy tơ máu đỏ ngầu, tay nắm chặt lại.
Anh chỉ muốn cô là Dẻ Dẻ lúc trước, anh lo lắng cho cô quan tâm cô nhưng cô lại không cần còn càng ghê tởm anh hơn, vậy thì anh lo lắng cho cô làm cái quái gì chứ?
-Chết tiệt.
Anh giơ nắm đấm hướng tới mặt cô, khuôn mặt giống như quỷ dương.
Cô nhắm mắt, môi tái nhợt cắn chặt.
Tay anh lệch đi, đấm mạnh vào tường vang lên một tiếng động lớn.
Cô mở mắt.
Anh đứng lên.
Cô vội vàng ngồi dậy túm lấy cổ áo mình nước mắt giàn giụa trên mặt.
Đôi mắt xinh đẹp chứa toàn bi ai, lớp sương giăng đầy trong đô