Only You

Only You

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322133

Bình chọn: 7.5.00/10/213 lượt.

Bảo Tuệ nói vậy, tên nào đó chợt ngồi bật dậy, cười lớn, luôn miệng kể xấu cô của ba năm về trước:

-Haha, tôi nhớ Bảo Tuệ mà tôi quen biết làn da ngăm đen, tóc ngắn cũn
cỡn như thằng con trai, mắt bị cận, lúc nào cũng dính hai cái đáy chai
dày cộp trên mặt, dáng người gầy lêu nghêu, ba vòng như một, ăn nói cộc
cằn, lầm lầm lì lì! Qủa thật là không nghĩ cô chính là Bảo Tuệ!

Bảo Tuệ cảm thấy lửa dường như đang đốt cháy trong bụng của mình, và
chẳng bao lâu nữa, ngọn lửa đó sẽ từ từ đi lên đến cuống họng, đến não,
và đảm bảo rằng cái tên đang nhởn nhơ đứng trước mặt cô không bao lâu
nữa sẽ bị ngọn lửa nóng giận thiêu rụi không còn một mảnh.

Nhưng, Bảo Tuệ bình ổn tâm trí lại, hít thật sâu.

-Tôi không phủ nhận những điều cậu vừa nói về tôi của ba năm trước,
nhưng mà ... theo trí nhớ của một người-lầm-lầm-lì-lì như tôi ấy, thì
Hoàng Hạo Phong trước đây là một tên nhóc nhát gan, thích bám váy mẹ mỗi khi thấy người lạ, tay chân khẳng khiu, gặp con gián đã khóc sướt mướt, ghét chuột, sâu, bọ. Nói chung là cậu trước đây chính là một
thằng-nhóc-tỳ-yếu-đuối-không-hơn-không-kém! – Bảo Tuệ chậm rãi ... ăn
miếng trả miếng, và cực kỳ điêu luyện với việc nhấn mạnh những
từ-cần-nhấn-mạnh, hòng làm cho cái kẻ kia bị dìm hàng càng nhiều càng
tốt!

Hạo Phong chết sững tại chỗ, lần đầu tiên cái đứa con gái trước kia toàn bị cậu trêu chọc trả đũa lại cậu. Mà trả đũa hết sức chính xác mới chết cơ chứ! Thì đúng là cậu trước đây ... y hệt như Bảo Tuệ vừa miêu tả,
nhưng mà cũng đâu đến nỗi là một thằng-nhóc-yếu-đuối-không-hơn-không-kém đâu!

-Thôi được, tôi chịu thua! – Hạo Phong cười cười nhún vai, sau một hồi
loay hoay chẳng thấy cái khăn trắng nào để giơ lên, cậu đành đưa hai tay lên đầu hàng – Bất quá, giờ đây cậu cũng rất xinh xắn!

Nói rồi đứng phắt dậy, lủi mất khỏi phòng giống như rũ bỏ mọi trách
nhiệm với câu nói mình vừa thốt ra, nhưng tiếng cười (vô duyên) thì vẫn
vọng lại. Bảo Tuệ ngồi đó ngẩn ra, hắn ta ... vừa nói cô xinh sao? Gương mặt bỗng chốc có thêm hai rặng mây hồng lên. Cái tên này thật là biết
khuấy động tâm lý người khác!

Còn Hạo Phong, sau khi bước ra khỏi phòng Bảo Tuệ rồi thì cậu cố ý cười
lớn để chọc tức người nào đó ngồi trong phòng. Cậu thật sự không nghĩ cô lại ghét người khác nhắc về ngoại hình khi xưa của mình đến vậy!

Cơ mà ... quả là Bảo Tuệ sau khi từ Hàn Quốc trở về có quá nhiều thay
đổi, khiến cậu thậm chí không nhận ra nữa, lúc còn ở đây, (theo suy nghĩ của cậu thì) cô không đẹp bằng Trà My, lại học tệ hơn Trà My, nghịch
phá hơn Trà My nói chung là không bằng một tý của Trà My.

Vậy mà chỉ một năm sau khi sang Hàn Quốc, theo như cậu cho người điều
tra thì được biết cô thậm chí còn có thể học nhảy cóc, lại luôn nhất nhì bảng. Thậm chí còn tốt nghiệp đại học loại ưu nữa! Cô thay đổi nhiều
quá khiến thâm tâm cậu không khỏi nổi lên cảm giác xa cách!

Đêm đến, mọi vật ở làng quê chìm vào tĩnh lặng, ở đầu ngõ nhà Trà My chỉ có một bóng đèn nhỏ xíu treo lơ lửng, nhìn không rõ đường đi. Tiếng dế kêu râm ran trong bụi, cùng tiếng ếch nhái tạo nên một bản hòa ca côn trùng đặc biệt một cách ... mất trật tự. Con chó nhà bên tự nhiên chạy vọt ra ngoài rồi đứng sủa, tạo nên bầu không khí ghê rợn.

Trong ngôi nhà nhỏ kia, ba con người đang ngồi vây quanh một cái bàn nhỏ, thưởng thức bữa tối do Bảo Tuệ là đầu bếp chính.

Hạo Phong tay nắm chặt đôi đũa, nhìn những món ăn thật rực rỡ đẹp mắt ở
trước mắt. Khuôn mặt có vài giọt mồ hôi rịn ra, cậu chưa từng nếm món ăn Bảo Tuệ nấu, nên không dám chắc chắn về chất lượng ‘vệ sinh an toàn
thực phẩm’. Chẳng qua là khi nãy thấy Bảo Tuệ ... hừng hực ý chí chiến
đấu bước vào nhà bếp khiến cậu cũng cảm thấy ... bất an:

-Này, cậu nấu ... ăn không ngộ độc chứ?

-Cậu ... – Mặt Bảo Tuệ một mảnh tối đen, nghiến răng nghiến lợi kèn kẹt
rợn người, nhìn Hạo Phong khinh bỉ. Rồi gương mặt cô bỗng thoắt một cái
biến thành tươi cười rạng rỡ, giọng nói dịu dàng với Trà My – My My, ăn
thử đi! Tớ dám đảm bảo không có độc đâu!

-Ừ, trông có vẻ rất ngon mà! – Trà My liền lấy đũa gắp ngay một miếng thịt bò xào tươi ngon, đưa thẳng vào miệng. – Uhm ...

-Thế nào? – Bảo Tuệ hai mắt mong chờ, cô trước giờ tự nấu tự ăn, chưa
nấu cho người khác bao giờ, chỉ có bữa sáng hôm nay làm cho Khải Lâm mà
thôi nên không tránh khỏi cảm giác hồi hộp khi người khác thưởng thức
bữa ăn của mình.

-Thịt rất có độ mềm, lại tươi, ướp hương vị rất vừa miệng. Bảo Tuệ, làm
tốt lắm đấy! – Trà My cười hiền quay sang Bảo Tuệ. Đôi môi chúm chím khẽ cong lên tán thưởng.

-Thật vậy sao? – Hạo Phong nhân lúc Bảo Tuệ còn lâng lâng trên mây với
lời khen của Trà My, cũng liền “bon chen” dùng đũa gắp một miếng thịt để thỏa lòng nghi ngờ của mình, nhưng đầu đũa chỉ còn cách miếng thịt
chừng một xen – ti - mét thì liền bị một đôi đũa khác chặn lại.

Bảo Tuệ trừng mắt nhìn cậu:

-Không – cho – cậu – ăn !

-Tôi vẫn thích ăn! – Hạo Phong nhếch môi lên


Duck hunt