XtGem Forum catalog
Ông Xã, Đầu Hàng Đi

Ông Xã, Đầu Hàng Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325070

Bình chọn: 7.5.00/10/507 lượt.

>
Vì sao? Vì sao dậy trễ hơn Diệp Hy? Chưa từng xảy ra chuyện như vậy! Vì sao, vì sao, vì sao?

Thắt lưng bị một phen ôm lấy: “Hạ Tiểu Hoa! Im miệng! Anh đau đầu!”

A! Đau đầu! Đúng, đúng!

Ta lập tức da mặt dày quay người lại: “Diệp Hy! Cái kia… Hai ta tối hôm qua đó là, rượu say loạn tính! Loạn tính a!…” Cường điệu còn thật sự nghiêm túc.

“Anh yên tâm, tôi căn bản không muốn…”

Thanh âm bị một bàn tay xinh đẹp che lấy, lực đạo không nhẹ.

“Hạ Tiểu Hoa! Ai với em rượu say loạn tính?” Diệp Hy banh mặt đã muốn không thể nhìn.

“Em uống rượu sao?” Thanh âm đặc biệt lạnh.

“Ưm ưm ưm!” Liều mạng lắc đầu.

“Cho nên, ý tứ là, em căn bản, không muốn?”

“Ưm ưm ưm!” Liều mạng gật đầu.

“Hạ Tiểu Hoa!” Diệp Hy nghiến răng nghiến lợi, một phen bỏ ta ra.

Ta không nói hai lời, đứng lên muốn nhảy xuống giường.

Lại bị bắt được.

Diệp Hy dùng sức, đem ta mang trở lại trên giường.

“Hạ Tiểu Hoa! Anh để ý!” Diệp Hy híp mắt, trừng ta.

Ngữ khí quá mức khẳng định, khẳng định nhịn cả một đêm, rốt cục vẫn rơi nước mắt.

“Diệp Hy, anh rốt cục, muốn như thế nào?” Mỳ sợi lệ tuôn ra khỏi hốc mắt, không còn chịu khống chế nữa.

Diệp Hy rõ ràng ngây ngẩn cả người, nhưng không có buông.

“Anh ngốc cái gì?” Ta hung hăng trừng Diệp Hy, mỳ sợi lại càng tuôn ra lợi hại hơn.

“Lão nương đều đã đáp ứng ly hôn, đơn cũng đã ký, thật vất vả mới hạ quyết tâm không yêu anh, anh rốt cuộc còn muốn như thế nào nữa?”

“Muốn tôi, tôi cho. Anh rốt cuộc còn muốn như thế nào nữa?”

“Đều nói không cần anh phụ trách, đều nói tôi không cần, anh rốt cục còn muốn như thế nào nữa?”

“Anh dựa vào cái gì mà sững sờ? Anh tối hôm qua uống say nói mê sảng, tôi còn chưa sững sờ đâu! Anh hiện tại tỉnh rượu chưa? Anh tiếp tục say đi, say chết đi! Anh hiện tại nói với tôi cái gì anh biết không? Anh dựa vào cái gì mà sững sờ? Lão nương cũng chưa sững sờ đâu!” Ta hợp lại mạng già liều mình khóc.

Diệp Hy rốt cuộc buông lỏng ta ra, vẫn đang sững sờ. Chính là vươn tay lau mỳ sợi lệ của ta.

“Hạ Tiểu Hoa, đừng khóc! Em như vậy, anh đau lòng!” Ngữ khí ôn nhu như vậy, ôn nhu đến chưa từng thấy qua.

Đầu ta run lên, liều mạng giãy dụa sờ tủ đầu giường.

“Anh nói bậy! Anh đau lòng cái gì? Diệp Hy! Anh câm miệng! Anh rõ ràng không yêu tôi, rõ ràng không yêu! Không được, không được như vậy…”

Lời nói phía sau, còn chưa kịp phun ra hết.

Nghẹn ngào quá mức lợi hại, ngay cả một lần nữa bị ngăn chặn môi, cũng không có giãy dụa.

Tay rốt cục mở được tủ đầu giường, sờ soạng nửa ngày, chạm đến.

Hơi thở nóng ấm của Diệp Hy, phun trên môi ta: “Hạ Tiểu Hoa, anh kỳ thật, là…”

“Roẹt!” Một tiếng điện giật thật lớn.

Ta cầm kìm điện từng đánh gục bao nhiêu sắc lang, giãy dụa dưới thân Diệp Hy, rốt cục đi ra.

May mắn, kìm điện vẫn còn ở đây.

Diệp Hy gục trên giường ở tư thế quái dị, lại bị ta giơ chân, dẫm nát khuôn mặt nhỏ bé: “Uy! Diệp Hy!”

Không phản ứng.

Ta vung tay lau mỳ sợi lệ, bay nhanh mặc quần áo, hoa lệ lệ chạy vội.

Kỳ thật, kỳ thật là… Đáp án, không có dũng khí nghe tiếp nữa.

“Uy! Ngưu Lang! Anh có nhớ rõ những lời mình nói trong lúc uống rượu không?” Ta mặc đồng phục thể dục của Ngưu Lang, cầm bánh ngô gà, nâng đầu nhìn trần.

Ngưu Lang mặc tạp dề, một bên hướng nồi lẩu đổ thịt viên, một bên thuận miệng đáp: “Nhớ rõ chứ! Anh nhớ rõ không biết mình đã quên cái gì?”

Ta trừng mắt: “Đó là anh nhớ không được, mới có thể nghĩ không biết chính mình đã quên cái gì!”

Vươn đũa đảo thịt viên, bị Ngưu Lang một chưởng chụp lấy: “Tiểu Hoa, em ở trong biệt thự này một tuần rồi, cửa cũng chưa bước ra. Em là tính ở chỗ này tự sinh tự diệt cả đời?”

Ta dùng sức nuốt nước miếng: “Uy, thịt viên rốt cục muốn nấu bao lâu?”

“Tiểu Hoa, em làm trò này nọ! Nếu mấy ngày hôm trước dì dọn vệ sinh đến đây không phát hiện ra em, anh tìm lâu như vậy mà còn không có biết em chạy về đâu! Em quần áo cũng không có một bộ, di động càng không, giống như chạy nạn, đây là đang làm cái gì?” Ngưu Lang dùng sức trừng đồ thể thao trên người ta, đôi mắt nhỏ đặc biệt tà ác.

Ta không được tự nhiên túm túm: “Mượn mặc một chút, keo kiệt cái gì? Dù sao anh cũng không mặc được nữa!”

Ngưu Lang quay đầu, lại hướng trong nồi thả đậu phụ: “Em mặc quần áo thành cái đức hạnh này, làm anh nhớ đến một chuyện thật lâu, thật lâu trước kia!”

Ta hắc hắc cười đến vô cùng dâm dãng: “A, nhớ tới năm đó thịt bò Khả Nhạc?” Khả Nhạc rất thích mặc đồ thể thao đi.

Ngưu Lang ngẩn người, đột nhiên trầm mặc, không lên tiếng nữa.

Ta cũng trầm mặc theo, im lặng ăn lẩu.

Ăn xong rồi, ta ngồi ở trên ghế vắt chân tán gẫu, Ngưu Lang thu dọn bát đũa. Dọn được một nửa, đột nhiên nói: “Hạ Tiểu Hoa, em không phải là bội tình bạc nghĩa tiểu minh tinh chứ?