
Làm cho cây thông Noel không còn đứng trong bóng tối nữa.
Rất ít khi nói lời cảm ơn. Thật sự nói, nhịn không được một trận da gà.
Ta dùng sức thoát thân, muốn chạy trối chết, lại bị một phen kéo lại.
“Hạ Tiểu Hoa, tôi kì thật…”
Kì thật cái gì, chưa có nói xong.
Môi đột ngột bị người ta ngăn chặn.
Vẫn như cũ là hương vị ngọt ngọt.
Chỉ là, lớn một cỗ thế công bá đạo.
Ta giãy dụa, rốt cục tìm ra được một khe hở.
“Lão bản, anh sẽ không là, thích tôi đi?” Hỏi ngả ngớn, một lòng chờ xem người nào đó rốt cục tỉnh lại mà đuổi đánh ta.
Thần Tư nhưng không có buông ra.
Đôi mắt nhỏ trừng ta, như là muốn đem ta lột sống.
Lúc này đây, là thật sự bị dọa đến.
Ta dùng sức nhảy lên, đẩy Thần Tư ra hướng ra cửa bước.
Vừa mở cửa, lại càng phát ra sợ hãi, không nói hai lời ngay lập tức đóng lại.
Chậm một bước.
Người đứng ở đối diện cửa, thế nhưng đã nhận ra.
Lưng dựa vào cửa, chuông bên ngoài đã muốn bị nhấn loạn.
Thần Tư một bước tiến lên đẩy ta ra, xuyên thấu qua mắt mèo nhìn ra bên ngoài. Chỉ liếc mắt một cái, lập tức liền trừng ta.
“Diệp Hy.”
Ta dùng sức nuốt nước miếng.
Chuông cửa vẫn tiếp tục vang lên điên cuồng, Thần Tư mở to mắt im lặng trừng ta.
Vang thật lâu, rốt cục an tĩnh lại.
Yên tĩnh đến dọa người.
Ta chờ hồi lâu, rốt cục không nhịn được, muốn hướng đến mắt mèo nhìn xem.
Mắt mèo bị một chưởng che lấp.
“Hạ Tiểu Hoa! Không được nhìn!”
Ta trừng lớn mắt.
Thần Tư cắn môi, nhìn ta.
“Hạ Tiểu Hoa, nếu cô nhìn xem, tôi liền sao cô thành cá mực. Tôi nói, là thật sự!”
Ta túm nhanh chi phiếu trong túi xách.
Xúc cảm lạnh lẽo, cứng rắn.
Cho dù lưu lại, bóng đèn, cũng không có khả năng là bóng đèn của ngày trước.
Rất nhiều chuyện, đã xảy ra, không thể cho rằng không tồn tại.
Tựa như rõ ràng động tâm.
Ta ôm cổ Thần Tư, đưa môi lên, bắt đầu cởi áo khoác.
“Thần Tư, anh thích tôi?” Hỏi quá mức trực tiếp, hỏi đến làm cho Thần Tư trắng mặt.
Ta không quan tâm, hỏi xong rồi, lại cởi thêm một cái áo nữa.
Cởi đến khi chỉ còn có nội y, nghe thấy Thần Tư nói: “Hạ Tiểu Hoa, cô đi đi. Tôi tuyệt đối không thích cô!”
Ta cười cười, nói: “Thần Tư, anh căn bản, không nghĩ muốn tôi!”
Mặc lên áo khoác, dùng sức bắt tay, mở cửa.
Cửa ở sau người nhanh chóng đóng lại, “ầm” một tiếng, làm cho trái tim run lên.
Diệp Hy tựa ở cửa phòng đối diện, ngẩng đầu, nhìn ta.
Khóe mắt có một vệt nước.
Ta ngẩn người, tiếp tục cười: “Diệp Hy, anh, cũng muốn tôi sao?”
Diệp Hy chỉ liếc mắt nhìn ta một cái, lập tức cúi đầu.
Lại vẫn như cũ dựa ở cửa, nửa phần không có di động.
Ta cười đến càng phát ra lớn tiếng.
Hảo hảo, đêm giáng sinh. Đơn giản cần tìm người tâm sự.
Ta giở trò cũ, rướn lên thân, dùng sức hôn Diệp Hy.
Vị rượu dày đặc đánh úp lại, ta bị nghẹn, nhịn không được đẩy ra Diệp Hy.
“Diệp Hy, anh uống rượu?”
Diệp Hy vươn tay, lau một chút vệt nước nơi khóe mắt: “Hạ Tiểu Hoa, em hỗn đản!”
Xoay người liền hướng thang máy đi tới.
Ta đứng thẳng, dùng sức cười, lấy chìa khóa mở cửa phòng.
Cửa mở ra, một cỗ không khí xa lạ lạnh như băng đánh tới, đột nhiên cảm thấy da đầu run lên.
Diệp Hy, từ trước đến nay có thói quen đi đến địa phương nào đều cho lái xe về trước, nhất là vào tối muộn.
Liều mạng chạy xuống dưới lầu, rốt cục ở trên đường ra khách sạn, cản lại được đèn xe chói mắt.
“Diệp Hy! Anh xuống xe cho tôi!” Ta rống lớn tiếng.
Diệp Hy híp mắt, nhìn chằm chằm ta, thúc giục chân ga, cửa kính xe cũng không có mảy may hạ xuống.
Ta dùng sức vỗ vỗ thùng xe đằng trước: “Xuống xe! Anh TM có nghe thấy không?”
Chân ga càng vang.
Ta nghiến răng nghiến lợi, tiến lên hai bước, một phen kéo mở cửa xe: “Xuống dưới!”
Khóe mắt híp lại chỉ còn một đường, tay nắm vô lăng càng chặt.
Ta lấy ra di động: “Không xuống? Tôi gọi điện thoại cho Lưu quản gia, kêu bà ấy phái chuyên cơ đến đón anh!”
Di động bị một cỗ lực đạo vung tới, nháy mắt bay ra ngoài.
“Không cần Lưu quản gia!” Thanh âm Diệp Hy, lạnh lẽo còn mang theo vài tia khổ sở.
Ta nhìn chằm chằm HELLO KITTY bị rơi vỡ thành hai mảnh: “Diệp Hy, anh đi đâu? Lão nương đưa anh đi!”
Một phen mở ra cửa xe Diệp Hy, dẫn đầu ngồi vào ghế lái.
Diệp Hy trắng nghiêm mặt, liều mạng trừng ta.
Sau một lúc lâu, rốt cuộc mân khóe miệng, nhưng thủy chung vẫn không nói một lời.
“Về nhà?” Ta tức giận.
“Về nhà! Hạ Tiểu Hoa, về nhà!” Diệp Hy nói được thực dùng sức.
Ta một cước đạp chân ga, xe cong vẹo chạy ra khỏi khách sạn.
Bên trong xe đặt chế độ tự động, hệ thống sưởi bật lên, lạnh lẽo trên tay rốt cục