Snack's 1967
Ô Cửa Nhỏ Màu Trắng

Ô Cửa Nhỏ Màu Trắng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323391

Bình chọn: 7.00/10/339 lượt.

a gió thế này, má cũng
không chịu nghỉ 1 hôm cho khỏe. Vài hôm nữa con vắng nhà, má tham công
tiếc việc rồi ngã bệnh thì sao?

Hắn rịt vết thương cho mẹ và càu
nhàu. Thái độ như lời xua đuổi thẳng thừng dành cho vị khách duy nhất
trong quán. Nam Giao vừa ngồi xuống lại dợm đứng lên.

− Bác Huy lại đến nữa hả má?

Người phụ nữ nhỏ thót gật đầu 1 cách yếu ớt.

− Má lại buồn nữa à? Bác Huy nói gì với má vậy?

− .............

− Lại ca cẩm về cái thứ men tình thời cổ đại ấy à?

Gương mặt đầy vẻ nhẫn nhịn và chịu đựng:

− Thôi con... Bác Thành đã đưa bác ấy về rồi.

− Nếu nhà bên ấy còn kéo sang đây lần nữa, con không nhịn đâu.

− Thôi con...

Giọng hắn dịu xuống 1 cách bất ngờ:

− Má vào nghỉ đi. Để con dọn dẹp cho.

Bà lắc đầu. Nam Giao tin rằng cái lắc đầu này là vì cô.

− Nằm sớm khiến má mệt mỏi vì khó ngủ. Má muốn ngồi thêm chút nữa để đan cho xong chỗ này. Con vào làm việc tiếp đi.

− Má đừng thức khuya quá. Khi nào dọn hàng, má nhớ gọi con nếu con ngủ quên nhé.

− Ừ, má biết rồi.

Nam Giao đoán, gia đình này cũng thiếu 1 người đàn ông. Từ ngày cha mất, mẹ cô gầy sọp đi, tinh lực chỉ còn sót lại trong đôi mắt hõm sâu. Ở tuổi
15, Phương Đàn trở thành người đàn ông duy nhất trong nhà, thay cha cáng đáng việc nặng nhọc. Gương mặt trẻ con quắt lại vì lo toan và trách
nhiệm, trái ngược với thân hình lớn võng lên, trầm ngâm và khắc nghiệt.
Đến 1 ngày, mẹ lặng lẽ lấy dầu xoa vết roi bầm đen ở đùi cô, khẽ suýt
xoa. Trên chiếc ghế của cha, anh ngồi im lìm. Nam Giao ngộ ra, anh trai
cô không còn là người bạn, người anh thưở ấu thơ nữa. Anh là chủ gia
đình trong hình bóng người cha. Con không cha như nhà không nóc, em muốn chúng ta như thế phải không? Công việc của em là đây à? Em phải học.
Anh cần em học. Ánh mắt nghiêm khắc của anh khiến người cô run bắn,
loạng choạng. Đất nhão nhoẹt dưới chân. Gánh nước trên vai chao đi. Nước òa ra đất, cô òa khóc.

Nam Giao cúi mặt gọi anh ơi không thành tiếng. Ký ức đầy những kỷ niệm
gợi nhớ, khắc khoải, giày vò. Kỷ niệm là cách níu kéo cuộc sống dù cuộc
sống ấy đã mất tăm mất hút trong cái biền biệt của thời gian. Anh cô−
chiếc lá lìa cành nhưng không rơi được về cội. Nỗi đau của quá khứ, của
hiện tại như từng đợt thủy triều, kéo ra xa rồi dồn hết sức đẩy mạnh vào Nam Giao khiến nghị lực, sức sống trong cô chao đảo, ngã nghiêng.

− Đừng uống nữa cháu. Trà đậm làm mất ngủ đấy. Để bác thêm nước sôi vào.

Theo quán tính, Nam Giao uống hết tách trà trước khi dạ nhỏ. Cô không dám
thú nhận với cả chính mình, giờ cô sợ nhiều thứ lắm. Sợ ngủ, sợ bóng
đêm, sợ thiếp vào những giấc mơ mà khi tỉnh dậy người rã ra từng mảnh
như giấy vụn ngấm nước.

Mưa tạnh, đột ngột như vòi nước bị khóa. Còn
lại một mình, gió lồng lộn, quăng người trên những ngọn cây thẫm đen,
nghiến kèn kẹt. Ly trà nhạt thếch. Cái lạnh ngấm vào da thịt, vị khách
rụt rè so bờ vai gầy như cánh hạc đêm. Muộn quá rồi. Đặt chiếc cốc rỗng
xuống bàn, Nam Giao ngắm cái dáng cô độc của nó bằng ánh mắt buồn lặng
lẽ. Đâu phải đến tận bây giờ cô mới nhận ra khi bước vào đây, tiếng tíc
tắc của đồng hồ chẳng có ý nghĩa gì, ngoài với chính cô. Thái độ thờ ơ
của Trung Dũng, tâm trạng khắc khoải, dằng dặc trong sự chờ đợi chỉ vì
một cuộc đối thoại duy nhất, có thể rất ngắn ngủi, Nam Giao được nhìn
thẳng vào người đàn ông suốt thời gian dài đã tránh cô như tránh bệnh
dịch nhưng Trung Dũng không đến. Không ngạc nhiên, không trách móc, Nam
Giao chỉ thấy đau đớn. Vị khách đã rời khỏi quán một lúc lâu bà vẫn ngồi yên. Đầu óc cứ quanh quẩn nghĩ về cô. Trông con bé như mảnh cổ kính vỡ
ra từ cái tháp ngà nào đấy, chỉ đôi mắt là nguyên vẹn. Chúng như đốm
sáng kỳ diệu duy nhất còn sót lại với ánh nhìn thật tinh anh, thật kì
lạ. Nó thăm thẳm và chông chênh như cánh buồm mỏng manh đưa tuổi trẻ của chính cô ra khơi xa, mù mịt. Vẻ tuyệt vọng của cô gái khiến bà chạnh
lòng. Bà xoay người, đứng lên. Các động tác chậm chậm không phài vì sức
lực hay tuổi tác mà bị chặn lại từng lúc bởi các ý nghĩ trong đầu. Thời
gian bào mòn tuổi trẻ, sức khỏe, sinh lực nhưng làm đầu óc sáng suốt,
minh mẫn và làm dẻo dai thêm sự chịu đựng, thích nghi. Giờ bà thấy mình
như vật dụng có ích đã khấu hao đầy đủ. Còn cô gái ấy, có vẻ không cưu
mang nổi nỗi buồn của chính mình.

Gió luồn vào từng đợt. Hôm nay mười lăm, trăng không tròn đầy viên mãn như mọi khi. Mưa gió khiến vòng tròn vàng vọt, mỏng manh ấy thấp thỏm ở góc trời như ngọn nến sắp tắt. Bà
thở dài. Mơ hồ có tiếng thở dài đáp lại. Ánh sáng mỏng lét, nhợt nhạt
của trăng khiến gương mặt người đàn ông ma quái như bóng ma. Anh nhìn
đăm đăm vào chiếc bàn có cái cốc duy nhất như bằng chứng về sự có mặt
của cô gái. Bà thở ra nhè nhẹ. Thế đấy. Trông anh ta không xứng với sự
chờ đợi của cô gái. Anh không giống người băng mình chạy đến cuộc hẹn.
Cũng không có vẻ nuối tiếc của kẻ trễ hẹn. Có vẻ như việc người đàn ông
đến đây là kết quả cuộc đấu tranh quyết