
i lúc này.
Đến khi cu Bờm được đưa vào phòng thì sức lực của Nam Giao chảy ra như
ngọn nến cháy đến tận gót chân. Ai đó nhặt hộ cô đôi dép. Họ nhập vào
đám đông rũ rượi ngoài hành lang.
Thời gian chậm chạp trôi qua.
Phòng cấp cứu mở cửa vài lần nhưng chỉ điệp khúc “Chúng tôi đang theo
dõi. Chúng tôi rất biết ơn nếu quý vị hợp tác bằng cách cho chúng tôi
thời gian làm việc. Chúng tôi sẽ thông báo kịp thời khi cần thiết”.
Không ai để ý đến cô. Uy Vũ ngồi giữa hai người phụ nữ: mẹ và Phúc. Giờ
anh là chỗ dựa duy nhất của họ. Cô muốn làm điều gì đó chia sẻ với anh.
Không để ý đến ngón chân sưng phồng, tứa máu vì va phải các bậc thang,
Nam Giao gượng đứng dậy mang nước và thức ăn đến. Dù cố ép nhưng không
ai đụng đến. Cái lắc đầu từ chối và ánh mắt của họ khiến Nam Giao cảm
giác hành động lý trí của mình xúc phạm đến nỗi đau của người khác. Tủi
thân, cô thu dọn mọi thứ rồi đứng lẩn quẩn đấy. Có tiếng thì thầm:
− Hôm qua đến giờ đã hai ca thế này rồi. Không đứa nào qua khỏi. Bác sĩ bảo sốt độ 3…
Nam Giao nhìn quanh, mơ hồ cảm nhận sự hiện diện của thần chết. Lão đã có
mặt ở đây và không trông thấy cô. Lão đi lại, thỉnh thoảng nhón gót nhìn vào bên trong, thở dài trước những đứa trẻ không ngang tầm cân sức, bé
bỏng, ngây thơ trước lưỡi hái. Làn hơi lạnh ngắt trùm lấy Nam Giao. Cô
rùng mình, chẳng lẽ định mệnh xoay đúng một vòng và đang trở lại.
Cửa phòng mở rất nhanh:
− Ai là thân nhân của cháu…
− Dạ, tôi…
Như bị thần chết gọi tên, mặt Phúc tái xanh, lưỡi ríu lại.
− Bác sĩ muốn trao đổi với chị vài điều. Mời chị vào đây.
Trong khi Phúc tách ra khỏi đám đông, run rẩy đứng không vững thì Nam Giao
lặng lẽ rời khỏi chỗ đứng, chòng chành đi qua hành lang dài hun hút,
nặng nhọc bước xuống từng bậc thang. Bóng cô bị thềm đá lạnh cắt thành
từng đoạn lồi lõm, dị hình. Thần chết vẫn lởn vởn bên ngoài, điềm nhiên
chờ xong việc. Ý nghĩ vụt qua đầu khiến Nam Giao bước hụt bậc cuối cùng. Mặt phẳng dưới chân trôi đi, cô có cảm giác bị đẩy ra khỏi quả đất rơi
tuột vào không gian tối đen bên ngoài. Sợi xích vẫn cột chặt cô giờ trở
nên nặng nề hơn, nghiệt ngã hơn. Vừa buông người xuống mặt ghế lạnh
ngắt, bóng đêm lập tức ùa đến bao lấy Nam Giao như cái kén dầy. Úp mặt
vào tay, cô gọi Nhật Văn trong thổn thức và tuyệt vọng. Xin lỗi anh,
Nhật Văn. Tại tôi… tại tôi cả… Nếu anh không chết sự thể đã không tồi tệ thế này…
Thời gian trườn qua từng khắc một. Lời của Uy Vũ vang bên
tai “Cô vô tình trong cái chết của Nhật Văn − tôi tin, nhưng cái chết
của đứa trẻ − nếu việc này xảy ra thì cô cũng có phần đấy. Cô đã giết
nó”. Đầu váng vất như người ốm nặng, trong bóng đêm, Nam Giao cầu nguyện khẩn thiết rồi thiếp đi trong mòn mỏi.
Đêm cạn đáy như ngọn đèn
cháy hết dầu và lụn bấc. Thời gian vốn thế chẳng đợi chờ kẻ chậm trễ,
chẳng thiên vị kẻ vội vàng. Ánh sáng yếu ớt của ngày mới khẽ vén bức màn đêm, đánh thức Nam Giao. Không còn bóng tối bảo vệ, cô ngơ ngác mất mấy giây. Cảm giác trơ trọi, yếu đuối, sợ hãi lập tức tuôn vào như nước đổ
từ trên xuống. Nam Giao bật dậy, bao nhiêu giờ đã trôi qua và… và thần
chết đã làm xong nhiệm vụ khi cô thiếp ngủ.
Cửa phòng cấp cứu đóng
kín. Y tá trực nhìn cô gái sầm sập lao đến như cơn giông. Đã quá quen
với vẻ hoảng hốt, bơ phờ, nhợt nhạt của thân nhân người ốm nhưng nét
khẩn thiết, van lơn của người phụ nữ đang đứng trước mặt khiến chị chú ý và thầm mong mình sẽ mang đến cho người này tin tốt lành.
− Chị làm ơn cho hỏi cháu…
Mắt chị lướt trên quyển nhật ký. Tim Nam Giao bóp nghẹt lồng ngực. Tiếng thở phào thoảng nhẹ qua giọng nói ân cần:
− Hiện cháu ổn định. Chúng tôi đã chuyển xuống trại, phòng…
Nụ cười yếu ớt điểm trên môi cô gái:
− Cảm ơn chị.
Người phụ nữ cùng phòng đon đả chào Nam Giao:
− Cô là gì của cháu? Vậy à. Thật quý hoá quá. Tôi trông giúp một lúc để
bố mẹ cháu ra ngoài tìm cái gì ăn, tranh thủ nghỉ ngơi vài phút cho nhẹ
đầu nhẹ óc. Thật tội nghiệp, mặt cô ấy xanh mét, đi không vững. Ở trong
này cứ sờ nắn thằng bé mãi đâm quẫn trí cô ạ. May mà không sao. Bệnh này “ghê” lắm. Với trẻ con chỉ cần sơ sểnh một tí là nó “bập” vào ngay.
Cầm bàn tay nhỏ xíu của cu Bờm, Nam Giao quẹt nước mắt.
− Cô đừng lo, chỉ vài ngày là như xưa thôi. Con nít mau lại sức lắm. Tôi
nuôi con, tôi biết. Vậy mà ông nhà tôi cứ mắng tôi không biết trông con, chỉ được cái mắn đẻ, mắn… nói. Xưa nay đàn bà dễ dạ thì thiệt thân, ông ấy có chăm chúng đâu mà biết. Đem tiền về là xem như xong trách nhiệm,
mặc tôi xoay xở với lũ vịt giời nay ốm mai đau này…
Chị càng nói càng hăng, như ấm nước đang sôi cứ phun hơi phì phì:
− Chồng người ta ân cần thế, chu đáo thế. Nghĩ đến chồng mình lại thấy
tủi phận ghê gớm. Thuở đời, vợ đau để mà mặt ông ấy xanh như chàm đổ,
chạy loanh quanh như gà mắt tóc. Lúc vợ vào phòng sanh phải có người xốc nách ông ấy mới đứng vững, người cứ bần bật như bị cắt tiết vậy. Đưa
con vào đây là biệt tăm bi