Nơi Ấy Có Anh

Nơi Ấy Có Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 329950

Bình chọn: 7.5.00/10/995 lượt.

say, Ngân Hằng mới rút tay mình ra khỏi tay cậu. Cô nhìn Lâm Phong bằng ánh mắt đau buồn, cô đưa tay chạm nhẹ vào gương mặt cậu cảm nhận hơi thở của cậu vươn vấn nơi đầu ngón tay mình

Nước mắt lại lăng dài trên mặt cô, Ngân hằng đưa tay lau nước mắt khẽ nói thầm: “ Xin lỗi! Lời hứa ở bên cạnh cậu, e rằng mình không thể giữ.

Cô nhẹ nhàng bước ra ngoài, siết chặt chiếc điện thoại rồi bấm số gọi.

- Thực hiện đi. Mình chấp nhận yêu cầu của bạn.

- Thật hả mẹ? – Lâm Phong hớn hở reo lên hỏi khi bà Ngọc Lan thông báo rằng đã tìm được người có tủy phù hợp với cậu rồi.

Bà Ngọc Lan nhìn niềm vui ngập tràn trên nét mặt của Lâm Phong hạnh phục gật đầu, bà đưa tay vuốt lại mái tóc cho Lâm Phong rồi nói:

- Bây giờ đã tìm được người rồi, con không được buồn rầu nữa có biết không? Không được bỏ mặc bản thân nữa, mau chóng lấy lại sức khỏe và tinh thần để chuẩn bị làm phẫu thuật. Ba và bác sĩ đang bàn xem thời điểm thích hợp để làm phẩu thuật cho con.

- Có phải chỉ cần phẩu thuật xong thì con có thể sống tốt phải không mẹ? – Lâm Phong e dè hỏi lại mẹ mình.

Gương mặt bà Ngọc Lan thoáng khựng lại, lời bác sĩ vẫn vang lên bên tai bà :” Thật ra dù phẫu thuật có thành công đi chăng nữa, người bệnh vẫn phải đối mặt với nhiều vấn đề. Hệ miễn dịch bị suy yếu, rất dễ mắc các chứng bệnh khác. Phải thường xuyên uống thuốc sau phẫu thuật…..”

- Mẹ…..- Lâm Phong hoang mang nhìn mẹ gọi.

- Chuyện gì? – Bà giật mình ngơ ngác hỏi lại Lâm Phong.

- Mẹ làm sao vậy, mẹ mệt à ? – Lâm Phong nhìn mẹ mình lo lắng.

- Mẹ không sao, chị là mẹ đang suy nghĩ xem nên làm gì để chúc mừng sau khi con phẫu thuật xong – Bà nhẹ nhàng cười nói rồi xoa đầu Lâm Phong.

- Mẹ…- Lâm Phong kêu lên khi bị mẹ xoa đầu như một đứa trẻ.

- Sao vậy?

- Con lớn rồi, người ta nhìn thấy sẽ mất mặt lắm – Lâm Phong phụng phịu hờn dỗi trách.

Bà Ngọc Lan phì cười nhìn con trai, đưa tay bẹo mà cậu:

- Con sợ ai nhìn thấy hả? Không phải là Ngân hằng đó chứ?

- Mẹ lại trêu con nữa – Lâm Phong đỏ mặt đẩy tay mẹ mình ra khỏi mặt mình nhưng bà Ngọc Lan vẫn muốn trêu chọc đứa con trai của mình nên vẫn không buông tha.

Hai mẹ con cứ đùa giợn như thế thì….

- Cốc …cốc …cốc…

Cánh cửa phòng bệnh mở toang, nhưng vì lịch sự nên Ngân Hằng vẫn gõ cửa thông báo. Hai mẹ con bèn ngừng đùa mà nhìn ra cửa .

- Bạn đến rồi – Lâm Phong thấy Ngân Hằng thì hớn hở reo lên thong báo – Đã tìm được người có tủy phù hợp với mình rồi.

- Thật vậy sao – Ngân Hằng cố gắng cười thật tươi nói.

- Thật. Chỉ vài bữa nữa thôi sẽ phẫu thuật ghép tủy – Bà Ngọc Lan đáp thay lời Lâm Phong.

- Bây giờ bạn ấy khỏe chưa bác? Có thể ra ngoài được hay không? – Ngân Hằng nhìn bà Ngọc lan hỏi.

- Rồi. Bác nghĩ, bác sĩ sẽ chấp nhận – bà Ngọc Lan gật đầu đáp.

- Chúng ta đi đâu à? – Lâm Phong nhìn Ngân hằng ngơ ngác hỏi.

- Chúng ta đi hẹn hò.

- Mẹ, mặt của con có xanh lắm không, trông có tệ lắm không? – Lâm Phong sau khi bận quần áo xong thì lo lắng nhìn mẹ mình hỏi, sau đó cậu chắc lưỡi thở dài nói – Biết vậy, con cố gắng ăn cho nhiều một chút.Bà Ngọc Lan nhìn con trai phì cười, giúp con trai vuốt lại mái tóc, bà mới nói:

- Dù con có thế nào, thì trong mắt Ngân Hằng con vẫn là một chàng trai hết sức bảnh bao.

- Thật không mẹ – Lâm Phong nghi ngờ hỏi – Nhưng sao lại như thế?

- Thật – Bà Ngọc lan xác nhận – Một cô gái không nhìn vào vẻ bề ngoài và vật chất, chỉ nhìn tấm lòng thôi. Chỉ cần con dùng tình cảm chân thật của mình dành cho bạn ấy. Thì dù con có xấu xí hay khiếm khuyết, bản ấy vẫn thích con.

- Ừhm – Lâm Phong gật đầu – Mẹ nói đúng.

- Được rồi, mau đi đi, đừng để bạn ấy chờ – Bà Ngọc Lan cười đẩy cậu ra phía cửa.

Lâm Phong cười tươi tạm biệt mẹ để đi ra cửa bệnh viện, Ngân Hằng đang chờ cậu ngoài cửa. Vừa ra khỏi phòng, Lâm Phong quay đầu lại nói với mẹ mình:

- Mẹ! Cám ơn mẹ rất nhiều.

- Cám ơn vì điều gì?

- Cám ơn mẹ vì mẹ là mẹ của con.

Con trai đi rồi, nước mắt bà bỗng rơi xuống, giọt nước mắt của hạnh phúc, bà khẽ nói:” Mẹ cũng thật hạnh phúc khi con là con của mẹ”

Đứa con trai nhỏ của bà, bà hy vọng có thể có cuộc sống tốt đẹp và khoẻ mạnh. Vì con, bà chấp nhận tất cả mọi thứ, bà có thể nhường lại tất cả, đánh đổi tất cả để có được sự sống cho Lâm Phong.

Bà gọi điện thoại cho ông nội Lâm Phong hỏi:

- Ba à, thằng bé đó đồng ý chừng nào phẫu thuật vậy hả ba.

- Chờ mình lâu không? – Lâm Phong phóng thật nhanh đến trước mặt Ngân Hằng.

Cô nhìn những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán Lâm Phong trách:

- Sao lại chạy vội như thế chứ. Phải biết giữ gìn sức khỏe.

- Mình biết rồi, không có lần sau đâu – Lâm Phong ngượng ngịu đáp rồi hỏi – Chúng ta đi đâu trước.

- Đi chơi trò chơi, rồi đi xem phim, đi ăn….

- Làm tất cả


Polly po-cket