
hì ông ấy nhất định sẽ trói tôi lại mà đánh
cho một trận.
Do vậy, tôi hốt hoảng giải thích: “Nhóm Xi Ha là biệt hiệu chúng con đặt lúc diễn kịch ở trường thôi.”
Mẹ đứng bên cạnh nghe thấy liền nói: “Nghe cái tên Xi Ha, Xa Hi không có
đứng đắn chút nào. Như thế đâu giống học sinh chứ? Y Nghiên, sau này con đừng lui tới với bọn chúng nữa. Con xem con đi, kết quả học tập của học kỳ trước giảm sut nhiều, chỉ là hạng trung bình. Ba con mới được thăng
chức ở Sở giáo dục, thành tích học tập của con như vậy thì ba con làm
sao có thể ngẩng đầu lên ở cơ quan chứ?”
Tôi không dám mở miệng nói
một lời, chỉ ngoan ngoãn gật đầu, mãi một lúc sau mới nói nhỏ: “Con vào
phòng nhé!” Mẹ nói theo sau mưng tôi: “Lát nữa xuống ăn cơm tối đó!”
Vì buổi sáng thức dậy trễ, vội vàng đi đến lớp nên tôi không kịp sắp xếp
đồ đạc, trong phòng rất lộn xộn, sách vở và mền nằm lẫn lộn trên giường, dưới đất cũng ngổn ngang sách và báo tiếng Anh. Tôi thở dài, ngồi xuống đất bắt đầu dọn dẹp, nếu không mẹ thấy lại mắng cho một trận nữa.
Xong, tôi ngồi trên nền nhà, nhớ đến bức thư Kỷ Trung, tất cả cảm giác mơ
màng, xót xa, đau khổ lại ập đến. Cũng không biết trong thư Kỷ Trung
viết những gì, cậu ta có giải thích về sự ra đi không? Hay chẳng qua chỉ viết thư thăm hỏi một cách bình thường như một người bạn cũ mà thôi?
Buồn rầu suy nghĩ, vì thế lúc mẹ đi vào, tôi vẫn ngồi thẫn thờ ra đó.
“ Y Nghiên,sao con ngồi xổm dưới đó làm gì vậy?” mẹ đột ngột đứng sau lưng hỏi, lúc này tôi mới bừng tỉnh: “Sao ạ?!”
“Đi ăm cơm. Gọi con mấy lần sao không trả lời? Dạo này con làm sao vậy? Mặt mũi ủ rủ suốt ngày.”
Tôi giả vờ trả lời: “Có thể học kỳ này môn học nặng quá.”
Mẹ bảo: “Vậy thì lo chăm chỉ học tập đi, thôi mau xuống ăn cơm rồi lên mà làm bài tập.” Nói xong, bà đi xuống lầu
Ăn cơm tối xong, tôi lại quay về phòng mình học bài. Trong căn phòng yên lặng, chỉ nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ.
Bỗng tôi nghe tiếng ba mẹ nói với nhau dưới lầu.
Mẹ: “không được rồi, hay là mình báo với cảnh sát. Người này đi tới đi lui
gần cả tiếng đồng hồ rồi. Xung quanh đây lại không có nhà ở. Tôi thấy có vấn đề.”
Ba: “Có thể người ta đang đợi ai đó thôi, nếu chúng ta báo cảnh sát không đúng thì thật là mất mặt.”
Tôi giật mình, lập tức chạy ra khỏi phòng, lên sân thượng, nhìn ra bên ngoài khu vườn.
Cậu ta quả nhiên vẫn đứng đó, trứơc nhà tôi. Chiếc áo sơ mi trắng toát lên
ánh tinh khiết trong cơn mưa phùng giữa bầu trời mông lung.
Phác Thái Hi nghe thấy tiếng động của tôi trên sân thượng, bèn ngẩng đầu nhìn
tôi. Không sợ ba mẹ nghĩ mình là kẻ xấu, cậu ta cứ hướng ánh mắt hăm hở
nhìn tôi.
Bất giác, toàn thân tôi run lên, chưa bao giờ tôi bắt gặp
ánh mắt đó, nó khác hoàn toàn với ánh mắt của Bùi Kỷ Trung! Nó ẩn chứa
một cái gì đó dịu dàng, nóng bỏng, lại có ý thăm dò. Tôi cảm thấy cả
người như nóng lên. Ánh mắt của Kỷ Trung làm tim tôi loạn nhịp, nhưng
ánh mắt của người này làm tôi sợ hãi. Tôi không lí giải được tôi sợ điều gì, chỉ mong sau này đừng gặp lại cậu ta nữa.
Phác Thái Hi và tôi không học chung trường, nhưng tôi không ngờ chúng tôi
lại gặp nhau nhanh đến vậy, hơn nữa lại trong bối cảnh mà không ai có
thể ngờ được.
Hôm nay là ngày đầu tiên khai mạc ngày hội âm nhạc học
sinh trung học Nhân Xuyên, nên có rất nhiều bạn học sinh muốn tham gia.
Trường trung học Thừa Nguyên cho học sinh nghĩ 3 ngày và được xem là
hoạt động dã ngoại mỗi học kỳ một lần.
Vì thế, tất cả các bạn học
sinh đều đi tham dự. Một dòng người đông đúc kèm theo lều trại, thậm chí còn mang cả nồi niêu xoong chảo, nệm lông để đắp vào buổi tối vì chúng
tôi phải đi dã ngoại 2 ngày. Ban ngày, chúng tôi xem thi biểu diễn ca
nhạc của học sinh trung học, tối đến nướng thịt, ca hát, kể chuyện ma
bên bãi biển.
Phong cảnh bên bờ biển thật tuyệt đẹp. Bầu trời và nước biển đều trong xanh, bọt sóng trắng tinh, cơn gió nhỏ thoảng qua thật
êm dịu.
Sau khi dựng lều xong, các bạn học sinh đua nhau đi xuống
biển. Khó khăn lắm mới có thể tạm thời vứt bỏ sách vở, thi cử sang một
bên nên mọi người ai cùng vui vẻ như trẻ em vậy, không ngừng reo hò chạy theo những con sóng biển lúc thấp lúc cao, cười đùa đuổi bắt thật vui.
Bảo Nhi, người tự xưng là “Thục nữ”, thậm chí còn kéo tay Tại Vũ của nhóm
Xi Ha ra ngoài biển rồi tạt nước biển vào cậu ấy. Tại Vũ giơ tay nắm lấy chân cô ấy, cuối cùng cả hai cùng té xuống nước, vừa mở miệng đã uống
liền mấy ngụm nước biển. Các anh em nhóm Xi Ha đứng bên cạnh trông thấy
cảnh tả tơi của hai người đều bật cười “Ha! Ha! Ha!”
Tôi đứng trên bờ biển xem họ vui đùa, trong lòng vẫn nghĩ đến Kỷ Trung. Nếu cậu ấy không rời khỏi tôi, nếu cậu ấy không đi Mỹ, nếu lúc này đây tôi và cậu ấy
cùng vui chơi trên bãi biển thì tiếng cười của chúng tôi nhất định sẽ
cuốn tung cả bờ biển này rồi.
Bảo Nhi chạy đến bên cạnh tôi, toàn
thân ướt sũng, nước đang nhỏ giọt trên tóc và lai áo, nắm lấy vai tôi
nói