
g biết là vì lí gì nhưng anh cảm thấy rất hạnh phúc.
Nó tỉnh dậy, thấy đầu đau như búa bổ. Với tay sang bên cạnh định lấy cái đồng hồ. Nhưng.... đồng hồ đâu. Nó nhận ra đây không phải khách sạn của nó, nó đang ở đâu.
- Em dậy rồi hả?
Nó nhìn theo hướng phát ra tiếng nói. Mike đang ngồi trên ghế.
- Em đang ở đâu đây?
- Khách sạn của anh - anh đặt hai khuỷu tay lên thành ghế, các ngón tay đan vào nhau, ngửa người ra sau ghế, hai chân vắt lên nhau.
Nó cố gắng lục lọi lại trí nhớ của mình. Hôm qua nó đến bar uống rượu, tầm được 2, 3 chai thì nó không nhớ gì nữa.
- Sao anh biết em ở đấy mà đến?
- Anh không biết, nhưng tình cờ anh cũng đến đấy nên đưa em về.
- À, cảm ơn anh. Hôm qua em không làm gì quá đáng chứ.
Anh chiếu đôi mắt xuống người nó rồi lên tiếng.
- Nhìn cái khăn tắm trên người em cũng đủ hiểu - anh nhếch môi cười, giọng trêu chọc.
Nó vội vàng cúi xuống. Đúng là trên người nó bây giờ chỉ có duy nhất
chiếc khăn tắm. Nhìn xuống giường, một màu đỏ tươi hiện ra trước mắt nó.
- Anh không làm gì cả. Là em cưỡng ép anh.
Không thể nào. Nó
dù say đến mấy cũng không thể làm cái chuyện động trời này được. Trời
ơi, đời con gái của mình chỉ đến đây thôi sao. Khuôn mặt nó ủ rũ. Nhìn
cái mặt đang quằn quại vì đau khổ của nó, anh ôm bụng cười sặc sụa. Nó
liếc xéo anh một cái, rồi vớ cái gối bên cạnh ném thẳng vào mặt anh.
- Cười gì mà cười, thấy em như vậy anh vui lắm hả. Sao lúc ấy anh không ngăn em lại.
- Hahaha, em nghĩ anh nói thật hả. Vết màu đỏ đó là do sáng nay lúc lấy chai rượu vang anh lỡ làm đổ lên, anh định đợi đến lúc em tỉnh dậy sẽ
cho người thay ga, ai ngờ lại làm em hiểu lầm.
- Anh nói dối. Thế tại sao quần áo em đâu? - nó khăng khăng.
- Hôm qua về đến khách sạn, em nôn ướt hết cả quần áo, mấy cô tiếp tân mới lấy thay quần áo cho em đấy chứ.
Nghe anh giải thích xong, mặt nó đỏ bừng. Thấy nó vậy, anh thôi không
cười nữa. Ném cho nó bộ quần áo mới mua sáng nay anh nói.
- Em thay quần áo đi, xong mình đi chơi - anh cười.
- Này, anh đi từ từ thôi, chờ em với - nó vừa nói vừa lo chạy
theo Mike.
- Em không đi nhanh hơn được à?
- Anh bắt em xách một đống đồ thế này, làm sao em đi nhanh được. Anh đấy, là
con trai mà bắt con gái làm thế này hả? Mà lại toàn là đồ của anh nữa chứ.
- Em phải xách, hôm qua lúc bế em lên phòng, em nặng quá nên anh đau tay, bây
giờ em phải chịu trách nhiệm với hậu quả em gây ra - anh vênh mặt lên nói.
- Hứ, đồ độc ác.
Mặc dù bị bắt làm vậy, nhưng nó vẫn cảm thấy có gì đó vui vui nhen nhói trong
lòng. Thực sự anh chàng này đã mang lại nhiều cảm giác mới mẻ cho nó. Nhưng
tình cảm của nó đối với anh chỉ là thứ tình cảm của một người bạn đối với một
người bạn khác giới thôi, hoặc có thể xa hơn nữa là tình cảm của một người em
gái dành cho anh trai, chưa bao giờ vượt lên trên tình cảm nam nữ.
Nó chạy theo Mike một cách khó nhọc. Nhìn ngoài đường, xe cộ đang tấp nập đi lại.
Bỗng một bóng hình từ lòng đường bên kia lướt qua mắt nó. Có phải đó là hắn? là
Khánh phải không. Chỉ kịp nghĩ như vậy nó chạy vội sang đường, đuổi theo cái bóng
đó, vứt đống đồ lại cho Mike. Nó chạy mãi, nó gọi tên hắn, nhưng hắn không trả
lời. Tại sao mỗi lúc nó cố gắng quên đi bóng hình hắn thì hắn lại xuất hiện, tại
sao những lúc nó cần hắn thì hắn đã ở đâu. Bất giác nó đưa tay lên định chạm
vào người phía trước....... nhưng........ chỉ là hoang tưởng....... nó đã quá
hoang tưởng rồi, nó nhớ hắn, nhớ đến phát điên. Nó ngồi thụp xuống, ôm mặt
khóc, mặc kệ những ánh mắt của người qua đường đang nhìn nó. Một cánh tay ôm nó
vào lòng, nó ngẩng khuôn mặt nước mắt đầm đìa lên nhìn, là Mike, anh đã chạy
theo nó suốt sao. Nó như có một điểm tựa, vội bám lấy cánh tay anh, vùi mặt vào
ngực anh khóc nức nở.
Ở một góc của thành phố, đang có một người con trai dõi theo nó. Hắn biết......
nó vẫn còn rất yêu hắn.
...................
Nhật kí...... ngày...... tháng..... năm....
Hôm nay em mơ thấy anh. Mà không, không phải mơ, em đã nhìn thấy anh, nhưng chỉ
là trong ảo giác anh ạ. Liệu ảo giác em tự mình đặt ra có thành hiện thực không
anh. Em đang trốn chạy, đúng vậy, em chỉ có thể trốn tránh hiện thực thôi. Để
không phải nhìn thấy anh hạnh phúc bên một người con gái khác mà không phải là
em, chỉ còn cách trốn chạy thôi anh ạ. Em hèn lắm đúng không anh, có lẽ em sẽ
chỉ mãi sống trong những hoang tưởng mà không có anh...... Xin lỗi anh.....
nhưng em đã quá mệt mỏi rồi......
Kết thúc những dòng nhật kí, một giọt nước mắt rơi ra từ khóe mắt nó tạo thành
một vết loang lổ trên trang nhật kí....... Nó với tay kéo ngăn tủ...... Một
viên thuốc ngủ rơi ra....... Và có lẽ chỉ khi tìm đến cái chết..... nó mới được
thanh thản......
Cánh cửa phòng nó bỗng bật mở. Hắn chạy đến bế nó chạy đến bệnh
viện. Giờ này taxi cũng không còn, hắn