Polaroid
Nhóc Lười...tôi Yêu Em

Nhóc Lười...tôi Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3216173

Bình chọn: 10.00/10/1617 lượt.

ểu sao vừa vào lớp mà ánh mắt Tuấn Anh đã chiếu tới tận chỗ Hoạ Mi đang ngồi ở gần cuối lớp nhi? Đã vậy còn mỉm cười với nhỏ nữa chứ, khiến nhỏ cảm thấy rất bực bội, rốt cuộc là hắn ta chuyển sang trường này rồi xin vào học lớp này là có mục đích gì đây? Chả nhẽ để trả thù vụ mình hất coca vào mặt hắn đợt trước à?

- Chào mọi người, mình tên Tuấn Anh học sinh mới của lớp, vì thế sau này có gì rất mong nhận được sự quan tâm và giúp đỡ của tất cả các bạn.

- Các bạn cũng đừng nên bận tâm đến mình là ai, từ đâu chuyển tới, hãy xem mình như một người bạn bình thường thôi là mình đã cảm thấy rất vui rồi.

Nói xong Tuấn Anh nở một nụ cười đẹp mê hồn dịu nhẹ như ánh trăng thu hút mọi ánh nhìn, mọi người vỗ tay giòn tan, nhất là các bạn nữ trong lớp thì tỏ ra rất vui sướng, cười tươi đáp trả…

- Tuấn Anh bây giờ em muốn ngồi ở đâu? Cô cho phép em được tự chọn – Cô Liên hỏi

Tuấn Anh nhìn qua một lượt rồi dồn hẳn sự chú ý về phía Hoạ Mi, thấy nhỏ đang nhìn mình bằng ánh mắt cảnh cáo kèm uy hiếp thì cậu càng cười tươi hơn như thể cố tình trêu tức nhỏ. Được cô Liên mở lời như cởi tấm lòng cậu ta nhanh chóng đi về phía cuối lớp, dừng lại bên cạnh Thuỷ Tiên mỉm cười nói.

- Thật ngại quá, mình muốn ngồi ở chỗ này liệu bạn có thể nhường cho mình được không? – Người ngoài nhìn lại cứ tưởng cậu ta đang cười rất thân thiện với Thuỷ Tiên, nhưng thật sự thì chỉ Thuỷ Tiên mới biết nụ cười đó chẳng hề tốt đẹp gì, đó là một nụ cười uy hiếp kèm nguy hiểm nếu như cố tình làm trái ý cậu ta. Thuỷ Tiên cũng gọi là có quen biết với cậu ta nhìn thấy nụ cười đó không khỏi cảm thấy rùng mình, lạnh người liền tỏ vẻ hiểu ý mỉm cười lại.

- Được thôi, nếu bạn thích thì mình nhường liền – Thuỷ Tiên vội thu gọn sách vở đứng lên tránh một bên để cậu ta vào ngồi.

- Ơ này sao mày lại tự nhiên bỏ rơi tao thế? – Hoạ Mi sửng sốt vội kêu to

- Không sao bạn ấy không thích ngồi với bạn nữa, thì để mình ngồi cạnh bạn cũng được mà, có gì mong bạn giúp đỡ nhiều. – Tuấn Anh cười nháy mắt.

- Thần kinh à, ai thích ngồi với cậu chứ - Hoạ Mi bực bội nói to quên mất rằng có rất nhiều con mắt đang nhìn mình ghen tức.

- Thôi, Thuỷ Tiên ngồi xuống bàn dưới đằng sau Hoạ Mi đi, mọi việc đến đây coi như kết thúc chúng ta tiếp tục vào học – Cô Liên trầm giọng nói không cho phép phản đối.

Hoạ Mi tức tối cố nuốt giận vào trong, sắc mặt đen thui nhăn nhó như khỉ ăn phải ớt. Đợi cô Liên tiếp tục công việc giảng bài của mình, Hoạ Mi cay cú dẫm vào chân Tuấn Anh một cái thật mạnh.

- Đồ khốn, anh cố tình trêu tức tôi phải không?

- Thì sao? Cô định làm gì tôi – Tuấn Anh nén đau thách thức lại.

- Mẹ nó chứ, anh đừng tưởng bắt nạt tôi dễ thế nhá. – Hoạ Mi nghiến răng.

- Ai bắt nạt ai còn chưa biết đâu, nếu cô chưa muốn chết thì ngoan ngoãn ngậm miệng lại đi.

- Á, tên khốn anh vừa nói gì nói lại coi…

- …

Chiến tranh giữa Hoạ Mi với Tuấn Anh bắt đầu nổ ra từ đây, hai người này không ngày nào là không cãi nhau, nhất là Hoạ Mi nhìn thấy cậu ta là lại tức giận muốn xé xác ngay lập tức cho hả giận. Mọi chuyện rồi sẽ ra sao, mọi người hãy tiếp tục theo dõi nhé.

Giới thiệu qua về Tuấn Anh.

Tên: Hoàng Tuấn Anh

Tuổi: 17

Là con trai duy nhất của chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Ánh Dương chuyên kinh doanh địa ốc, khách sạn, quán bar, … lớn thứ hai châu Á, có thể khống chế một phần nền kinh tế thế giới.

Sở thích: từ nhỏ đã thích đánh nhau, ưa mạo hiểm, vượt thử thách, có máu kinh doanh và độ liều lĩnh thì không ai bằng.

Tính cách: Thông minh, sắc sảo, thâm hiểm, lúc nào cũng cười tươi như hoa để thu hút sự chú ý của người khác.

Chưa từng thích bất kỳ một cô gái nào, và cũng rất ghét tiếp xúc với con gái… Giá như đừng yêu quá nhiều thì sẽ không nuối tiếc khi mất đi.

Giá như người đừng nói yêu, thì em sẽ chẳng phải đau khổ.

Thà người đừng hứa hẹn có lẽ em sẽ không mộng mơ.

Thiên đường nơi ấy liệu có thể đẹp và ấm áp không?

Nếu như chỉ có mình em cô đơn, lẻ loi vắng bóng anh bên cạnh…

Ngày dài trôi qua, đêm về trái tim quặn thắt một nỗi nhớ mang tên anh…

Những yêu thương kia theo thời gian cũng sẽ dần nhạt nhoà.

Vậy mà hình bóng người em từng yêu lại chẳng thể nào phôi pha…

Trước cổng biệt thự rộng lớn và sang trọng của nhà họ Nguyễn với giàn hoa thiên lý màu vàng óng đẹp rực rỡ dưới ánh mặt trời, một cô gái dung nhan xinh đẹp, diễm lệ mặc một chiếc váy trắng công chúa dịu dàng. Đi đôi bốt cao màu đỏ, mái tóc màu vàng kim mượt mà, đang đi qua đi lại trước cổng vẻ mặt lo lắng xen lẫn thất vọng như đang phải chờ đợi điều gì đó quá lâu. Dẫu biết là không thể những vẫn không thể nào chấp nhận được sự thật phũ phàng dù có nằm mơ cô cũng chẳng thể nào ngờ tới. Nếu không phải nhận được thông tin từ một người đàn ông vẫn luôn âm thầm theo đuổi cô điều tra giúp…

Chẳng biết thời gian trôi qua bao lâu, một chiếc xe ô tô màu đen đi tới gần cổng biệt thự thì cô gái liền xông tới chặn đường.

- Anh mau xuống xe đi em có việc muốn nói với anh – Hồng Nhung vội nói vọng vào trong xe qua tấm kính khi xe vừa dừng lại.

- Giữa tôi với cô chẳng có việc gì để nói hết, hơn nữa