
p mắt...
- Dạ.
Hoạ Mi cúi đầu lí nhí trả lời. Nhỏ không muốn khiến mẹ phải buồn hay lo lắng thêm nữa. Mẹ đã quá vất vả rồi. Nhỏ đành ngoan ngoãn nghe lời mẹ để mẹ vui lòng, chịu thiệt thòi chút có sao.
- Để mẹ bảo bác Hùng chở con đi ăn sáng rồi tới trường.
Mẹ nhỏ nhìn nhỏ đầy nét lo âu, dặn dò...
- Dạ, thế cũng được.
Nhỏ cười tươi sáng láng, tỏ vẻ rất nghe lời mẹ nói. Nhưng thực ra trong lòng nhỏ khó chịu lắm. Ba vì nhỏ bị bệnh thế này, nhỏ chẳng có tâm trạng gì để mà ăn nữa...Buồn.
Nhỏ bước vào lớp với khuôn mặt ủ rũ, mệt mỏi một phần vì lo lắng ngoài ra cũng vì thiếu ngủ. Cả đêm qua nhỏ có chợp mắt được tý nào đâu. Cứ nhắm mắt là lại thấy hình ảnh cha nhỏ xúc động, đau đớn ôm lấy ngực. Tim nhỏ không khỏi nhói đau...
- Hoạ Miii, mày làm gì mà như người mất hồn vậy? Gặp chuyện gì buồn hả? Mau kể nghe coi, biết đâu tao giúp gì được thì sao?
Thấy Hoạ Mi vác bộ mặt như đưa đám, mới sáng ra thật *** tài quá đi. Không nói không rằng ngồi thơ thẩn mắt lờ đờ như thiếu ngủ chẳng biết đang nghĩ cái gì nữa. Không nén được sự lo lắng, chắc con nhỏ này gặp chuyện gì rồi. Phải hỏi mới được, nghĩ là làm Thuỷ Tiên liền vỗ mạnh vào vai nhỏ.
- Không có chuyện gì đâu?
Hoạ Mi quay sang nhìn Thuỷ Tiên, cố gượng cười, nhìn còn khó coi hơn là mếu, miễn cưỡng trả lời.
- Thật không?
Thuỷ Tiên nhíu mày nhìn nhỏ nghi ngờ, nhìn bộ dạng nhỏ bơ phờ như người ốm thế này. Kêu không có chuyện gì thì có đứa ngốc nó mới tin.
- Thật.
Hoạ Mi gật đầu xác nhận, không hề chớp mắt.
- Tao không tin?
Thuỷ Tiên bĩu dài môi, đưa ánh mắt khinh bỉ nhìn nhỏ. Nói điêu với ai chứ với nhỏ thì đừng nằm mơ.
- Không tin thì thôi.
Hoạ Mi bực bội nhìn nhỏ bằng ánh mắt hằn học, nói giọng đầy khó chịu.
- Ơ, con điên này người ta có thành ý, không cảm ơn thì thôi. Còn mắng người ta, bạn bè thế đấy.
Thuỷ Tiên bực mình, trách cứ.
- Thực ra cũng không có gì to tát, chỉ là chuyện riêng thôi.
Hoạ Mi lúc này mắt đỏ hoe, ngậm ngùi nói...
- Chuyện gì thì chuyện cứ nói ra tao xem nào. Biết đâu tao giúp gì được cho mày thì sao? Không thì cũng giúp lòng mày nhẹ vơi nỗi buồn đi đôi chút.
Thuỷ Tiên nhìn nhỏ bằng ánh mắt ấm áp, đưa tay mình nắm lấy bàn tay đang run lạnh của nhỏ.
- Tao...Chuyện dài lắm, bây giờ mày để tao yên tĩnh một lát đi. Khi nào bĩnh tĩnh tao sẽ kể cho mày nghe sau...
Hoạ Mi lắc đầu buồn bã, cụp mắt xuống. Thuỷ Tiên còn chưa kịp biết phản ứng như thế nào thì Thành Trung không biết từ đâu chạy xuống reo to.
- Hi, goodmorning! Hoạ Mi cậu đã ăn sáng gì chưa. Mình mua cho cậu hộp sữa tươi nè.
Thành Trung tươi cười, ngồi ở bàn trống phía trên quay xuống chào hỏi Hoạ Mi.
- Tôi ăn sáng lâu rồi, cảm ơn lòng tốt của cậu. Phiền cậu mang hộp sữa về đi.
Hoạ Mi nhìn Thành Trung bằng ánh mắt nảy lửa như muốn đốt cháy cậu ta. Tại sao mình đang buồn như vậy mà cậu ta lại có thể cười tươi vui vẻ như thế chứ. Thật đáng ghét ^^
- Ơ kìa, sao lại hung dữ thế. Mà sao mắt cậu lại đỏ hoe như vậy? vừa mới khóc à?
Thấy thái độ của Hoạ Mi bực bội, cậu ta tỏ vẻ ngơ ngác, quan sát một hồi liền rút ra một câu nhận xét rất thực tế. Khiến Hoạ Mi tức điên người, muốn đập chết cậu ta luôn...
- Khóc cái gì, mắt cậu bị toét à. Mà tại sao tôi phải khóc chứ. Chẳng qua là bụi bay vào mắt thôi.
Hoạ Mi quát to, nhìn cậu ta đầy hậm hực. Sao lại đụng trúng nỗi đau của nhỏ như thế chứ.
- Hi, không phải thì thôi. Làm gì mà ghê gớm, hung dữ như bà chằn zay?
Thành Trung vẫn ngây thơ không biết gì liền cười tươi nói chuyện như giữa chốn không người. Mà không hề để ý thấy sắc mặt Hoạ Mi đang dần tối đen lại. Thuỷ Tiên bên cạnh cười thầm. Lần này cậu chết chắc rồi. Ho ho.
- Mau biến về chỗ của cậu đi. Đừng có làm phiền tôi nữa.
Nhìn thấy nụ cười đáng ghét của cậu ta, Hoạ Mi nổi khùng, sôi máu, hét to hơn cái loa phóng thanh của trường. Cầm lấy quyển sách giáo khoa to tướng, dày cộp đập mạnh vào đầu, vào người cậu ta. Khiến cậu ta choáng váng, bỏ chạy trong đau khổ. Cả lớp thì đổ dồn mọi con mắt tập trung nhìn về phía Hoạ Mi đầy khó hiểu.
- Nhìn gì mà nhìn, chưa thấy người đẹp nổi giận bao giờ à.
Thấy cả lớp đang nhìn mình chăm chú như sinh vật lạ, nhỏ tức giận hét to. Khiến cả lớp chột dạ liền đưa mắt nhìn đi nơi khác. Vài tiếng xì xào, tiếng cười khúc khích nổi lên. Hoạ Mi cảm thấy rất mệt mỏi, muốn khóc một trận thật lớn. Sao chẳng có ai hiểu nỗi buồn của nhỏ nhỉ.
- Êu mày, đừng buồn nữa. Lát về tao mời mày đi ăn kem miễn phí nha.
Thuỷ Tiên gợi chuyện an ủi, vỗ vỗ vai nhỏ. Sau đó tiện thể hỏi chuyện luôn một thể. Con nhỏ này tính khí thật kỳ quái quá đi. Sáng nắng, chiều mưa, tối bão bùng. Mệt...
- Không.
Hoạ Mi úp mặt xuống bàn, trả lời dứt khoát.
- Ơ, sao thế?
Thuỷ Tiên kinh ngạc hỏi lại. Bình thường dù có chuyện buồn thế nào đi chăng nữa nhỏ nhắc đến ăn là nhỏ vui vẻ quên hết sự đời ngay mà...
- Chả sao cả. Tao mệt muốn về nhà ngủ một giấc, thế thôi.
Hoạ Mi nhắm mắt, trả lời qua quýt...
Đúng lúc Thuỷ Tiên muốn hỏi thêm thì cô giáo bước vào lớp...
Hôm nay thật là một ngày buồn và kém may mắn với nhỏ. Đã buồn vì chuyện gia đình lại còn gặp xui xẻo tron