
gia đình mình thật là cảm động quá.
- ** Lan, dạo này người vẫn khoẻ chứ. Có còn hay bị đau lưng nữa không?
Hoạ Mi càng lúc càng ôm chặt ** Lan, nước mắt chẳng hiểu sao tự nhiên rơi.
- Con ngoan, đừng khóc nữa. Nhìn con khóc trông xấu xí lắm. Biết hok?
** Lan, nhẹ vỗ lên lưng nhỏ, an ủi. Chăm sóc nhỏ từ khi nhỏ còn bé xíu, tình cảm ** dành cho nhỏ không khác gì tình cảm mẹ con nên nhìn nhỏ khóc ** cảm thấy đau lòng lắm.
- ** Lan, con có quà tặng cho ** nè.
Hoạ Mi bất ngờ nhìn ** Lan mỉm cười rồi chìa ra trước mặt ** một bó hoa Ly trắng rất đẹp. Loài hoa mà ** yêu thích nhất.
- Cảm ơn con rất nhiều, Hoạ Mi.
** Lan, nhận lấy bó hoa Ly trắng, ôm vào lòng. Rưng rưng cảm động
- Chưa hết ** ơi, còn còn có món quà nhỏ khác muốn dành tặng riêng cho ** nè.
Nói rồi, nhỏ chạy vội ra chỗ cái xe đạp, lấy từ giỏ xe ra một cái túi màu đỏ. Không biết bên trong đựng cái gì.
- Thực ra con biết ** sống ở nhà con đã lâu năm, chắc cũng chẳng thiếu thứ gì. Nên con chỉ mua biếu ** mấy gói bánh đặc sản, mấy bộ quần áo để ** đem tặng các em ở dưới quê. Coi như là tấm lòng của con...
Hoạ Mi cười tươi hơn, nhét cái túi vào tay ** Lan.
- Cái này, **...
** Lan, định từ chối. Gặp lại nhỏ là ** cảm thấy vui mừng rồi, còn bày vẽ quà cáp gì chứ.
- ** đừng từ chối, cái này là tấm lòng của con. Nếu ** không nhận con sẽ buồn lắm đó.
Hoạ Mi cười gian, giả bộ giận dỗi khiến ** Lan phải xuống nước đành nhận để nhỏ vui lòng.
- ** nhận, được chưa. Mau vào nhà đi con, ông bà chủ đang đợi con đó.
** Lan đành nhận lấy cái túi quà, một tay cầm bó hoa ly quay người dẫn cô vào nhà.
Gâu...gâu...
Khi cô gần đi tới cửa chính, bỗng một con chó nhỏ màu trắng tinh không biết từ đâu chạy đến quấn lấy chân cô, vẫy cái đuôi nhỏ. Như tỏ vẻ rất vui mừng...
- Woa, milu phải không? mới hơn nửa năm không gặp mà trông mày đã lớn thế này rùi à.
Vừa nói, Hoạ Mi vừa mỉm cười sung sướng ôm chầm lấy thân mình con Milu vuốt ve bộ lông mềm mượt như nhung của nó, hai tay cầm hai bàn chân phía trước của nó đưa lên trước mặt...
Gâu...gâu...gâu...
Dường như hiểu được lời nói của nhỏ, con Milu càng phấn khích há miệng sủa hăng hơn, cứ vẫy cái đuôi nhỏ liên tục...
- Tiểu thư, từ ngày cô đi, con Milu buồn lắm chẳng chịu ăn uống mấy gì. Bây giờ gặp lại cô trông nó tươi tỉnh như bắt được vàng ý...
** Lan mỉm cười, nói.
- Milu hư nha, tại sao lại không chịu ăn uống. Như vậy làm sao mà nhanh lớn để canh giữ nhà thay cho ** Lan được...
Hoạ Mi mắng yêu con Milu...
Gâu...gâu...
Con Milu tỏ vẻ không phục liền sủa váng cả lên. Vẫy cái đuôi quay tít (sao con Milu này đáng yêu thế không biết ^'^).
- ** Lan cảm ơn ** đã thay con chăm sóc Milu trong thời gian qua.
Hoạ Mi vừa ngồi xổm, ôm con Milu trong lòng, vừa ngước nhìn ** Lan nói lời cảm ơn.
- Tiểu thư đừng nói vậy, tổn thọ cho ** mất. Đó vốn là trách nhiệm của ** mà.
** Lan nghe Hoạ Mi nói vậy, vội xua tay...
- Hoạ Mi đến rồi à, mau vào nhà đi con.
Tiếng mẹ Hoạ Mi đứng ở cửa gọi vọng ra.
- Dạ con vào ngay đây.
Hoạ Mi nhìn mẹ cười.
- ** Lan, chăm sóc Milu dùm con. Con vào nhà đây.
Vừa nói Hoạ Mi vừa nhẹ nhàng đặt con Milu vào lòng ** Lan...
Gâu...gâu...gâu...
Con chó nhỏ tội nghiệp, sủa váng, ánh mắt buồn nhìn theo bóng Hoạ Mi vào nhà.
Nhoc lười...Tôi yêu em.
Hoạ Mi vừa bước vào nhà, thì đã được mẹ nhỏ dẫn ngay vào phòng ăn. Trên mặt bàn bày rất nhiều món ăn ngon mà toàn món nhỏ thích. Cha nhỏ đã ngồi ở ghế đợi nhỏ từ lâu, nhìn thấy nhỏ ánh mắt ông không khỏi sáng rực lên.
- Ngồi xuống ăn đi con.
Mẹ nhỏ nhẹ nhàng giục nhỏ ngồi xuống.
- Dạ.
Nhỏ mỉm cười tươi rói ngồi xuống dưới ghế. Mặc dù trong lòng rất hồi hộp không biết cha mẹ có chuyện gì muốn nói với mình nhỉ?
- Mau ăn đi, đây toàn là những món con thích đó: Sườn xào chua ngot, tôm hùm nướng, cá rán, thịt kho tàu,...
Cha nhỏ vừa nói, vừa gắp thức ăn cho nhỏ.
- Ơ, cha mẹ cũng mau ăn đi. Hôm nay là bữa cơm sum họp cả gia đình đâu thể mình con ăn được chứ. Hì.
Nhỏ cười ngại ngùng trước sự săn sóc đặc biệt của cha mẹ.
- Uh, dạo này công việc học tập của con thế nào rồi. Học trường mới, lớp mới đã quen chưa...
Mẹ nhỏ âu yếm nhìn nhỏ, quan tâm hỏi... - Dạo này công việc học tập của con thế nào rồi? Có vất vả lắm không? Đã quen trường lớp mới chưa?
Mẹ nhỏ vừa khẽ vuốt nhẹ tóc con gái, hỏi giọng quan tâm.
- Dạ, cũng bình thường như mọi khi thôi ạ.
Nhỏ cười lém lỉnh, gắp miếng sườn to đừng đưa lên miệng gặm.
- Con bé này, lớn rồi mà cứ như con nít ấy. Ăn từ từ thôi, làm gì mà như chết đói đến nơi rùi ý.
Mẹ nhỏ mỉm cười trìu mến.
- Phải rồi, sống một mình con đã rèn luyện được tính sạch sẽ chưa? Hay vẫn để mọi thứ ngổn ngang, bẩn thỉu như cái chuồng heo lười không buồn dọn dẹp hả?
Cha nhỏ nghiêm giọng nhíu mày nhìn nhỏ đầy nghi ngờ.
Ặc...ặc...
Hoạ Mi nghe cha mình hỏi cái câu hỏi đầy tính hiện thực phũ phàng đó không giấu được sự kinh ngạc đang mải nhai miếng sườn liền bị sặc nghẹn một cái.
- Sao rồi, ăn uống từ từ thôi. Kiểu này có ngày bị nghẹn chết mất thôi.
Mẹ nhỏ lấy tay vỗ vỗ nhẹ lưng nhỏ để xuôi cơn nghẹn...
- Ba à, sa