
nếu con thích thì sao, mà không thích thì sao? – Hoạ Mi cười nhí nhảnh, miệng mút kẹo, ánh mắt sáng long lanh. Nhỏ đang muốn thử xem rốt cuộc ba nhỏ đang muốn giở trò gì đây?
- Ta cũng không biết nữa, nhưng ta vẫn hi vọng con thật lòng thích cậu ta – Không ngờ con gái mình lại bình tĩnh cười tươi đến như vậy cứ như đang nghe câu chuyện cười nào đó, lại còn hỏi ngược lại ông, nếu là cô gái bình thường nhắc đến chuyện này sẽ đỏ mặt xấu hổ từ chối rồi. Càng lúc ông càng cảm thấy những gì mình đang kiểm soát có cảm giác như sắp đi lệch khỏi quỹ đạo rồi, bởi phản ứng của Hoạ Mi ngoài sức tưởng tượng của ông.
- Tại sao ạ? – Hoạ Mi nghe ba mình nói vậy cũng không hề tỏ ra kinh ngạc hay bất ngờ vẫn thản nhiên ăn kẹo mút, cười ngọt ngào nhìn sâu vào mắt ông Cường vô tư như một đứa trẻ. Nụ cười ấy của nhỏ khiến ông Cường người đã lạnh lại càng thêm lạnh.
- Bởi vì để tìm được một người để thích đã khó, để tìm một người làm người yêu còn khó hơn, và để tìm một người xứng làm vợ hoặc chồng cùng nắm chặt tay mình đi đến suốt cuộc đời còn khó hơn gấp vạn lần. Tuy nhiên tất cả mọi người ai cũng đều sẽ tìm được một người vợ hoặc người chồng cho riêng mình dù khó đến đâu. Nhưng để tìm được một người thật lòng yêu thương mình một cách đắm say, cuồng nhiệt, sẵn sàng hi sinh cả tính mạng bản thân để bảo vệ người mình yêu, chỉ mong muốn mình hạnh phúc, vui vẻ đến suốt cuộc đời còn khó hơn gấp tỷ lần. Và xác xuất để tìm kiếm được một người như thế cực kỳ hiếm hoi gần như là 0%, bởi là con người ai cũng mang trong mình một cái “tôi” riêng, lòng ích kỷ, sự chiếm hữu, mong ước có được thứ mình muốn.
- Chẳng ai muốn phải vì một người nào đó mà khiến mình bị tổn thương một cách đầy đau khổ lẫn chua xót cả, cuộc sống bỗng bị đảo lộn ăn không ngon, ngủ cũng không yên chẳng khác đang ở trên thiên đường bỗng rớt xuống địa ngục chỉ trong nháy mắt, vạn kiếp bất phục cả. Chỉ thế đã rất khó rồi, bây giờ mà để người ta nguyện hi sinh tính mạng mình vì người nào đó đúng là mò kim dưới đáy bể, hoặc tuyết rơi giữa ngày hạ còn có hy vọng hơn. Đến con vật còn sợ chết huống chi là con người, phải đối diện với cái chết người ta còn run rẩy, sợ hại không muốn chết. Nói chi đến chuyện biết chết mà vẫn nhảy vào không khác gì con thiêu thân chỉ vì cứu một người, tình cảm đó thật đẹp, thật thiêng liêng và vô giá.
Nhìn Hoạ Mi một cái thật sâu đầy thâm ý, ông Cường thở dài nói tiếp.
- Thế nên nếu gặp được một người tuyệt vời như vậy nhất định không được dễ dàng buông tay, dễ dàng để mất người đó phải luôn cố gắng hết mình. Chỉ thực sự không thể thì hãy chấp nhận buông tay để cả hai không phải đau khổ thầm cầu chúc cho người ấy hạnh phúc cũng là tìm cho mình một con đường hạnh phúc, níu kéo được chi khi không có chút tình cảm nào. Nhưng nếu có được thì nhất định phải trân trọng, đừng để người đó bị tổn thương. Trên đời này cái gì của mình thì sẽ là của mình nhưng nếu không biết nắm chặt cũng sẽ dễ dàng mất đi, chó khôn chọn đúng chủ mà trung thành, người khôn chọn đúng tướng để mà theo hầu…
- Những lời ta vừa nói con đã hiểu chưa Hoạ Mi? – Ông Cường nhìn Hoạ Mi cười hiền từ, Hoạ Mi là cô con gái duy nhất mà ông yêu quý, mặc kệ dù có chuyện gì xảy ra chỉ cần nó luôn hạnh phúc là được.
- Dạ, con hiểu rồi – Sau một hồi suy ngẫm kỹ lưỡng lời ba mình nói, Hoạ Mi mỉm cười ấm áp trả lời.
- Con chỉ mất một phút để say mê một người, một giờ để thích một người, và một ngày để yêu một người. Nhưng con sẽ phải mất cả một đời để quên được một người, càng yêu sâu đậm thì càng khó quên. Thế nên sau này con thật lòng yêu ai hãy dũng cảm nói cho người ấy biết, nếu có thể có được người đó thì hãy luôn trân trọng, nắm tay người đó thật chắc đừng dễ dàng buông tay dù cuộc đời có nhiều sóng gió, dông bão thế nào đi chăng nữa. Đừng làm điều gì sai lầm, mù quáng khiến mình phải hối hận hiểu không?
- Hi hi, con biết rồi. Chắc ngày xưa ba yêu mẹ lắm phải không? Mẹ đúng là thật hạnh phúc khi có được ba, con cũng rất vui vì có một người ba tuyệt vời như ba – Hoạ Mi nhìn ba mình cười nháy mắt nhí nhảnh khi thấy vẻ mặt nghiêm nghi của ba mình.
- Uh. – Ông Cường thoáng cười, sâu trong ánh mắt ẩn chứa đau thương, người con gái yêu thương ông thật lòng, hi sinh tất cả vì ông chỉ mong ông sống hạnh phúc. Ông đã lỡ phụ tình, để mất một cách dễ dàng để rồi 20 năm đã trôi qua chưa một giây phút ông cảm thấy thanh thản. Có nỗi đau nào đau hơn việc phải từ bỏ người mình rất yêu thương một cách sâu sắc, coi người đó quan trọng như hơi thở bản thân, như máu thịt khắc sâu trong tim. Mất đi rồi buốt giá, xót xa vô cùng chỉ có cái chết may ra mới giải thoát được.
- Con có biết thân phận của Nhật Duy không? – Ông Cường rất nhanh khống chế được cảm xúc của mình, vội chuyển chủ đề, nhắc đến chuyện này ông thấy đau buốt nhói trong tim, thật sự rất đau…
- Haiz, ba không chịu nói thì con làm sao mà biết được – Hoạ Mi nhún vai
- Thực ra Nhật Duy chính là Tổng giám đốc của tập đoàn Thái Dương danh tiếng đứng đầu ở châu Âu lẫn châu Mỹ, là lão đại của Bùi gia thế lực rất mạnh đứng đầu giới xã h